Chiến Thần Phục Thù

Chương 85




Tô Ba cảm thấy hổ thẹn, tin đồn trước đây Lăng Khôi ngoại tình dan díu với bồ nhí là do hắn tung tin đồn nhảm, nghĩ tới sự hung dữ của Lăng Khôi lúc này, hắn cảm thấy lo sợ.

“Thật là kỳ lạ, nếu Lăng Khôi quan tâm đến Duệ Hân như vậy, tại sao không giải thích với cô ta việc ngoại tình tìm bồ nhí chỉ là hiểu lầm. Nếu không nói rõ việc này, sẽ trở thành nỗi đau cả đời của Duệ Hân”, Tô Ba vừa lái xe vừa nghĩ.

“Thôi bỏ đi, suy nghĩ của ông lớn, mình làm sao mà có đoán được, mình chỉ cần ngoan ngoãn nịnh bợ Lăng Khôi là được rồi”, Tô Ba không nghĩ ngợi nữa, chuyên tâm lái xe về nhà.

Vốn dĩ Tô Ba là một kẻ hống hách kiêu ngạo, tính cách giống Tô Thần, thế nhưng từ sau khi đi theo Lăng Khôi, tính cách của hắn cũng dần dần thay đổi, một mặt là do từ khi đi theo Lăng Khôi đã chứng kiến quá nhiều điều ngoài sức tưởng tượng, mặt khác hắn cũng phát hiện vốn dĩ bản tính cách của thân mình không phải như vậy.

Trán Tô Duệ Hân hơi nóng, Lăng Khôi đã thay mấy lần khăn ấm. Lúc này mới thấy nhiệt độ cơ thể của cô đã giảm, ngủ ngày càng sâu giấc.

Lăng Khôi mới thở phào nhẹ nhõm, anh tựa vào sofa cạnh đó nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại đã là năm giờ sáng.

Trời tờ mờ sáng.

Tô Duệ Hân vẫn đang ngủ say, hơi thở đã rất ổn định rồi.

Lăng Khôi ngồi bên cạnh nhìn cô đắm đuối, một lúc sau mới tắm rửa và đi xuống dưới lầu.

Mỗi sáng sớm, Lăng khôi đều có thói quen đến hồ Bạch Thúy tập luyện.

Hôm nay cũng vừa hay đến đó xem đám người của Trần Nguyên có ngoan ngoãn làm theo nhưng gì mình nói hay không. Nếu họ ngoan ngoãn nghe lời, Lăng Khôi cũng không muốn làm khó họ. Nếu họ không ghi nhớ lời cảnh cáo của anh, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Khi đi đến cổng nhà hàng Á Vận, vừa hay tình cờ gặp Đường Thục Thanh.

Một bộ váy hai dây màu xanh tôn lên dáng vóc thon thả gợi cảm của, cô ta cầm hộp đồ ăn sáng trong tay, đưa cho Lăng Khôi và nói: “Lăng Khôi, ăn sáng đi cho nóng”.

Ánh mắt dịu dàng, giống như một người vợ.

“Cô ở đây cả một đêm à?”, Lăng Khôi rất ngạc nhiên.

Cô gái này sống trong nhung lụa, trên cao vời vợi, nhiều người yêu thích, theo lý mà nói thì không chịu được vất vả.

Vậy mà vì kết giao với mình, mà lang thang ở đây cả đêm?

Đường Thục Thanh nói: “Đúng rồi, tôi nghĩ Duệ Hân say rượu còn chưa tỉnh, bạn thân của cô ấy lại về nhà rồi, tôi lo lắng anh không chăm sóc tốt cho Duệ Hân”.

Lăng Khôi cầm hộp cơm sáng, mở ra, nhìn bên trong là bánh bao, khói nghi ngút.

Tiện tạy lấy một cái cho vào mồm: “Ngon đấy, mua ở đâu thế?”

Đường Thục Thanh nói: “Gần hồ Bạch Thúy”.

Đường Thục Thanh lại nói thêm một câu: “Đám người Trần Nguyên cũng khá nghe lời, đến bây giờ vẫn đang dập đầu ở cạnh hồ, cũng bị rất nhiều bà dì khiêu vũ ở đó nhìn thấy. Bọn họ cũng không dám đứng dậy, đợi mặt trời mọc mới dám rời đi”.

Lăng Khôi gật đầu, vừa ăn bánh bao nóng hôi hổi, vừa đi chậm rãi đến công viên hồ Bạch Thúy.

Đi dạo trong rừng, đứng từ xa có thể nhìn thấy Trần Nguyên đang quỳ dưới đất, dập đầu hành lễ cùng đám đàn em, trên đường có không ít người lần lượt chụp ảnh.

Còn Trần Nguyên vẫn chịu đựng và tiếp tục bò, liên tục nhìn về hướng Đông xem mặt trời đã mọc hay chưa.

Đường Thục Thanh nói: “Bọn họ làm như vậy, sắp lên báo rồi, sẽ rất nhanh thôi Boxing Trần Thị sẽ rất mất mặt. Nếu Boxing Trần Thị mà biết anh là người đứng sau nhưng chuyện này, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.

Lăng Khôi nói: “Tôi biết”.

Đường Thục Thanh nói: “Anh không sợ Boxing Trần Thị à?”

Lăng Khôi cười nói: “Dám đánh vợ tôi, Boxing Trần Thị chán sống rồi à?”

Đường Thục Thanh không hỏi thêm về vấn đề này, mà chuyển chủ đề khác: “Tôi muốn anh giúp tôi một việc, không biết có được không?”

Lăng Khôi hơi than thở: “Từ mấy cái bánh bao của cô, tôi đã biết cô muốn nhờ vả tôi rồi”.

Đường Thục Thanh cười nói: “Có được không?”

Lăng Khôi nói: “Cô nói đi”.

Khi mới gặp Lăng Khôi, Đường Thục Thanh vô cùng kiêu ngạo, thế nhưng phần nhiều cũng là do ngại ngùng mà như vậy. Điều này không khiến người khác khó chịu, những việc mà Đường Thục Thanh đã làm Lăng Khôi đều coi trọng.

Đường Thục Thanh nói: “Tôi muốn anh chữa bệnh cho ông nội tôi. Tôi nhớ trước đây anh nói, bệnh của ông nội tôi trước đây có thể chữa, nhưng bây giờ sẽ khó khăn hơn. Nghĩa là, anh có cách đúng không?”

“Không ngờ rằng trước đây tôi chỉ tiện mồm nói vài câu, mà cô đều nhớ rõ đến vậy”, Lăng Khôi không ngờ rằng cô gái này lại quan tâm đến ông nội mình như vậy.

Nhất thời, Lăng Khôi tiếp tục nói: “Nếu có thời gian, đích thân tôi sẽ đến bắt mạch cho ông nội cô, xác định mức độ triệu chứng của bệnh, nhưng bây giờ vẫn chưa chữa trị được”.

Lời mà Lăng Khôi nói đều là sự thật, trong cơ thể anh còn có bảy mươi hai đầu đạn chưa được lấy ra.

Huyết Vũ đã tìm thần ý khắp cả nước, tương lai của bản thân còn không rõ thế nào.

Muốn chữa bệnh cho ông cụ Đường, chí ít cũng phải đợi bản thân hồi phục mới được.

Đường Thục Thanh nói: “Được, tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh đến nhà”.