Chiến Thần Phục Thù

Chương 67




Xe màu đen, kính chống nhìn trộm màu đen.  

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa kính ghế sau của xe ô tô, muốn xem xem anh Lăng trên cao vời vợi rốt cuộc là người như thế nào.  

Thế nhưng từ bên ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.  

Không gian yên tĩnh, mọi người đều nhớ đến những lời bàn luận rời rạc lúc trước.  

“Anh Lăng này giỏi thật, ngay cả thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải cũng phải kính cẩn lễ phép, cảm giác anh ta và hội trưởng Mã Đằng không khác nhau là mấy”.  

“Ít ra anh ta cũng được mọi người kính trọng như Mã Đằng, nếu không thư ký trưởng Giang Nhược Ly cũng sẽ không đối đãi với anh ta như vậy”.  

“Cái bệnh viện Bình An bé tí này có gì tốt chứ? Thế mà lại có được Công đoàn Trung Hải và anh Lăng chống lưng”.  

...  

Không chỉ người bình thường mà ngay cả những ông lớn cũng xì xào bàn tán.  

Lý Mặc và Hồ Diệu Huy  đều không quen biết anh Lăng, chưa từng nghe đến danh tiếng của anh. Thế nhưng khi nhìn thấy Giang Nhược Ly kính trọng người này như vậy, trong lòng cũng đủ kinh hãi rồi.   

Bọn họ mới chỉ nhìn thấy Giang Nhược Lý kính cẩn như vậy với Mã Đằng, chẳng nhẽ anh Lăng này cũng có thể so sánh với Mã Đằng sao?  

Quá khủng khiếp rồi đấy nhỉ?  

Sau khi Giang Nhược Ly khom lưng chào hỏi, liền quay người lại nhìn về phía Lý Văn đang quỳ dưới đất nói: “Ông, còn không mau xin lỗi anh Lăng?”  

Lý Văn thấp thỏm lo âu, đứng dậy theo bản năng, đi về phía trước hai bước, dường như ông ta nhớ lại điều gì đó, vội vàng lùi về chỗ cũ quỳ xuống.  

Sau đó vừa quỳ vừa tiến về phía trước, quỳ trước cửa xe phía sau bên phải nói: “Anh Lăng, xin lỗi, Lý Văn tôi nhất thời ngu muội, đã viết bài vu oan cho bệnh viện Bình An. Tôi không hề biết rằng anh chính là người chống lưng cho bệnh viện Bình An, nếu không tôi có người nghìn lá gan cũng không dám làm như vậy, xin anh Lăng tha thứ cho tôi”.  

“Cạch cạch”.  



Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống.  

Lý Văn nhìn qua cửa số xe đã được mở hoàn toàn, nhìn thấy một thanh niên mặc quần áo cũ ngồi bên trong, chỉ nhìn nghiêng, không nhìn rõ tướng mạo. Thế nhưng trong tay anh đang cầm một khúc gỗ, ngoài ra tay bên kia còn cầm một con dao ngắn.  

“Xoẹt xoẹt xoẹt”.  

Con dao ngắn lướt nhanh trên khúc gõ, mùn cưa bay xuống.  

Động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ, trông giống như một con rắn nước.  

Tất nhiên người này chính là Lăng Khôi.  

Lăng Khôi đang rất chăm chú điêu khắc, chỉ trong thời gian ngắn, miếng gỗ trên tay anh đã trở nên có hồn như một người thật.  

Dương Kiệt.  

Phó soái giỏi nhất thế giới  

Sau khi hoàn thành xong, Lăng Khôi cẩn thận nhìn miếng gỗ trong tay sau đó nói: “Cảm giác dùng quyền thế của bản thân, ác ý bôi nhọ người khác, tùy tiện chèn ép kẻ yếu, bóp chết một bệnh viện có phải là rất sung sướng không?”  

Lý Văn bị dọa đến mức mất hồn mất vía: “Lý Văn tôi không dám, xin anh Lăng tha tội”.  

Giọng Lăng Khôi khàn khàn trầm xuống, thậm chí còn mang vẻ đùa giỡn: “Ông biết điều mỉa mai nhất trên đời là gì không?”  

Nhìn anh Lăng cao ngạo xa cách không ngừng nói về mình, trong lòng Lý Văn ngày càng lo lắng: “Lý Văn không biết, anh Lăng hãy chỉ dạy”.   

Lý Văn nơm nớp lo sợ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.  

Nếu bây giờ anh Lăng tức giận, cho ông ta mấy cái bạt tai, có khi trong lòng ông ta lại thấy nhẹ nhõm hơn.  

Anh Lăng ngày càng thần bí, hành vi ngày càng nằm ngoài dự đoán của ông ta khiến ông ta càng thêm hoang mang lo sợ.  

Lăng Khôi nói thật chậm rãi: “Ông cảm thấy bản thân mình rất thông minh, nhưng thực ra là một kẻ ngu ngốc. Ông cảm thấy bản thân mình rất giỏi giang, nhưng thực ra chỉ là con sâu cái kiến. Chẳng qua ông nắm trong tay vài kênh thông tin truyền thông mà thôi, một chút quyền hành cỏn con này, có là gì so với tôi chứ?”  

“Bộp!”  

Lý Văn bỗng nhiên dập đầu nói: “Lý Văn biết tội mình đáng chết, bây giờ tôi sẽ đăng một bài minh oan cho bệnh viện Bình An, trả lại cho họ sự trong sạch”.  

Lăng Khôi lắc đầu, vẫn ngồi nghiêng người nói với Lý Văn: “Ông không thể bôi nhọ sự trong sạch của bệnh viện Bình An. Ông cũng không có tư cách để minh oan cho họ. Ông cần phải trả giá cho những việc mình đã gây ra”.  

Nói xong, Lăng Khôi vứt con dao trong tay về phía Lý Văn, lạnh lùng nói: “Hình như ông viết báo rất giỏi, cán bút trong tay ông dường như khiến ai cũng phải sợ. Nếu đã như vậy, ông hãy tự cắt hai bàn tay mình đi. Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy ông có thể viết báo được nữa. Bởi vì, ông không xứng đáng”.  

“Không, Không! Anh Lăng, tôi xin anh cho tôi một cơ hội. Từ nay về sau, tôi sẽ làm một nhà báo chính trực”, Lý Văn điên cuồng dập đầu xin tha.  

“Xin ông đừng lăng nhục hai chữ ‘nhà báo’”  

Giọng nói lạnh lùng.  

Một bóng đen vụt qua, một nhát đao lóe lên.  

Hai tay bay lên.  

“Á! Tay của tôi đâu rồi! Tay của tôi!”, Lý Văn gào thét điên cuồng.  

Giang Nhược Ly nói: “Lý Văn, anh Lăng chỉ lấy đi hai bàn tay ông là giữ thể diện cho ông lắm rồi đấy, biết chưa? Nếu anh Lăng còn không thèm đếm xỉa gì đến ông, vậy thì sự tồn tại của ông trên cõi đời này cũng không cần thiết nữa rồi”.  

Câu nói này khiến Lý Văn đột nhiên ý thức được thân phận của mình, liền nhẫn nhịn nỗi đau cùng cực, dập đầu nói: “Cám ơn anh Lăng giáng tội”.  

“Cút”.  

Vừa dứt lời, kính cửa sổ xe chầm chậm kéo lên.  

Trước con mắt của tất cả mọi người, chiếc xe nổ máy rời đi.  

Để lại là hai bàn tay đẫm máu trên nền đất cùng với Lý Văn tê liệt tâm thần kêu gào thảm thiết.  

“Cung tiễn anh Lăng”.  

Giang Nhược Lý khom lưng kính cẩn về phía chiếc xe.  

Lúc này đám  người Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Trần Lầm, Lục Hải Siêu  mới định thần trở lại, tất cả đều nhìn  về phía chiếc xe đồng thời khom lưng cúi chào: “Cung tiễn anh Lăng”.  

Lý Văn cắn răng, dập đầu nói theo: “Cung tiễn anh Lăng”.  

Tô Thần cũng không biết bị làm sao, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cũng khom lưng kính cẩn  về phía Lăng Khôi rời đi và nói: “Cung tiễn anh Lăng”.  

“Cung tiễn anh Lăng”.  

Tất cả những người có mặt ở đó đều đồng thanh nói.  

Lúc này Giang Nhược Ly xoay người nói với tất cả những người có mặt ở đó: “Anh Lăng có lệnh, từ nay về sau, bệnh viện Bình Anh là bệnh viện chỉ định chữa trị cho Công đoàn Trung Hải, cũng là bệnh viện chuyên dụng của anh Lăng”.  

Giọng nói vang như chuông một lần nữa vang dội toàn hiện trường.   

Tô Thần và Lý Văn nghe thấy câu nói này chỉ cảm thấy lạnh hết xương cốt.  

Một lúc sau, mọi người ở đó mới định thần lại.  

“Cô Tô, có thời gian mời đến Công đoàn Trung Hải uống trà. Tôi còn có việc đi trước đây”, Giang Nhược Ly hơi cúi người, sau đó rời đi.  

Nhưng ông lớn khác cũng lần lượt chào hỏi Tô Duệ Hân sau đó lần lượt rời đi.  

Tô Duệ Hân đứng ở chỗ cũ, mắt nhìn theo hướng anh Lăng rời đi, trầm ngâm suy nghĩ,  bất giác trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Lăng Khôi.  

Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu và lập luận nào nói rằng người ngồi trong xe là Lăng Khôi, nhưng không biết vì sao khi nghe đến hai tư ‘anh Lăng’ trong đầu Tô Duệ Hân liền hiện lên hình dáng của Lăng Khôi.   

Các ông lớn đều đã rời đi rồi.  

Thế nhưng tầm ảnh hưởng của họ mang đến, bây giờ mới dần dần hiện hữu.  

Những người đến hóng chuyện cũng lần lượt ra về.  

Ngay sau đó, người xe từ bốn phía dường như bị sai khiến, nhao nhao đi về phía cổng bệnh viện Bình An.  

Khâu cuối cùng của buổi lễ khai trương, dưới sự cổ vũ ủng hộ nhiệt liệt của hàng chục nghìn người cuối cùng cũng kết thúc.  

Sau khi buổi lễ kết thúc, khi cổng bệnh viện mới mở, cả nghìn người dồn dập tiến vào, tranh giành nhau lấy số xếp hàng.  

Bình luận gì ở trên mạng?  

Phân tích chuyên môn gì?  

Những lời kết luận chết người gì?  

Tất cả đều bị mọi người bỏ quên rồi.  

Trò đùa à? Đây là bệnh viện chữa trị của Công đoàn Trung Hải, tức là về sau tất cả những thành viên của Công đoàn Trung Hải đều đến đây khám bệnh kê thuốc. Thậm chí anh Lăng cao xa vời vợi cũng coi bệnh viện này là bệnh viện chuyên dụng.  

Bệnh viện này làm sao có thể là bệnh viện độc ác được?  

Lý Văn vẫn quỳ ở cổng bệnh viện, thấy cảnh tượng trước mắt này, trong lòng thắt lại: “Anh Lăng là một nhân vật lớn, thì cần gì mình chứng minh sự trong sạch cho bệnh viện Bình An cơ chứ?”   

Bản thân mình và anh Lăng, một người trên trời, một kẻ ở dưới đất, về cơ bản không cùng đẳng cấp, thế mà trước kia bản thân ông ta đã dựa vào lập luận đanh thép trong bài báo của mình để chèn ép bóp chết bệnh viện Bình An.  

Bây giờ nghĩ lại đây đúng là một trò cười.  

Ông ta nhục nhã giơ hai bàn tay bước nhanh về phía bệnh viện. Nếu bây giờ được nhanh chóng chữa trị kịp thời, có lẽ hai bàn tay này sẽ được nối lại.  

Buổi lễ khai trương của bệnh viện Bình An đã kết thúc.  

Thế nhưng buổi lễ lần này để lại khiến trong lòng mọi người kinh hãi, và hiệu ứng quả cầu tuyết mà nó mang lại chỉ vừa mới bắt đầu.  

Nói đến đây, Lý Văn còn giúp bệnh viện Bình An một việc lớn.  

Vốn dĩ bệnh viện Bình An chỉ là một bệnh viện nhỏ ở thị trấn Hoa Hồng ở quận Ngô Giang, xếp hạng B2, đến hạng A2 cũng không được tính.  

Bệnh viện cấp hai chính là bệnh viện khu vực chuyên cung cấp các dịch vụ y tế và sức khỏe cộng đồng, là trung tâm kỹ thuật về y tế dự phòng của khu vực. Chủ yếu là tham gia hướng dẫn giám sát nhóm bệnh có nguy cơ cao, tiếp nhận chuyển tuyến lên bệnh viện tuyến trên, chỉ đạo nghiệp vụ kỹ thuật cho bệnh viện tuyến đầu, đồng thời có thể hướng dẫn nghiên kỹ thuật và giảng dạy ở một mức độ nhất định.  

Theo lẽ thường thị trấn Hoa Hồng cũng không thể giấu việc mở một bệnh viện như thế, dù sao thị trấn Hoa Hồng còn có mấy bệnh viện nữa lớn hơn và có sức ảnh hưởng hơn bệnh viện Bình An.  

Thế nhưng vì bài báo của Lý Văn khiến cho bệnh viện Bình Anh trở thành tâm điểm của thành phố Trung Hải.  

Tiếp đến là những om sòm tại bệnh viện lại càng khiến bệnh viện Bình Anh ngày càng nổi tiếng.   

Sự xuất hiện cuối cùng của ông lớn, sự giải vây của anh Lăng cũng như tuyên bố bệnh viện Bình Anh sẽ là bệnh viện chỉ định chữa trị của Công đoàn Trung Hải, là bệnh viện chuyên dụng của anh Lăng, khiến cho buổi lễ khai trương của bệnh viện Bình An leo lên đỉnh cao mới, trở thành kíp nổ của thành phố Trung Hải.  

Từ đó về sau, bệnh viện Bình Anh ngày càng nổi tiếng, lượng bệnh nhân ngày càng đông.  

Vốn dĩ khoa cấp cứu của bệnh viện Bình An chỉ có lác đác vài phòng, thế nhưng bây giờ lượng bệnh nhân đến vào ban đêm liên tục tăng, nên bệnh viện Bình An đã phải mở cấp cứu hết tất cả các khoa.  

Mở cấp cứu cho tất cả các khoa là việc đến ba bệnh viện hàng đầu cũng không làm được, bởi vì số lượng bệnh nhân đến khám đêm rất ít.  

Thế nhưng bệnh viện Bình An thì khác, cho dù đã mở phòng cấp cứu ở tất cả các khoa cũng đều kín chỗ từ đếm đến sáng!  

Khung cảnh náo nhiệt này vô cùng hiếm thấy.  

Do đó, mặt bằng chung của bệnh viện Bình An đang rất thiếu nhận lực y bác sĩ, phải tuyển người khắp nơi.  

Tô Duệ Hân rất vui mừng nhưng cũng thấy đau đầu, phải triệu tập cuộc họp mấy đêm liền để bàn bạc vấn đề tuyển người và mở rộng quy mô bệnh viện.  

Cho dù là tuyển người hay mở rộng quy mô bệnh viện, đều cần số vốn rất lớn. Mặc dù bệnh viện rất đông bệnh nhân, thu nhập rất khách quan, nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề vốn trong thời gian ngắn như vậy.  

Cuối cùng Tô Duệ Hân đưa ra quyết định, dùng tài sản của bệnh viện Bình An đi thế chấp ngân hàng để vay một khoản ngân sách lớn, dùng để ở rộng quy mô bệnh viện cũng như tuyển người.  

Ở thị trấn Hoa Hồng chỉ có một ngân hàng, chính là ngân hàng Hoa Hồng.  

Tô Duệ Hân cùng Tô Ba đi đến ngân hàng Hoa Hồng để tư vấn tìm hiểu về việc vay tiền.  

Chủ tịch Trương đích thân tiếp đón hai người.  

Ông ta bày tỏ dựa trên tình thế phát triện hiện nay của bệnh viện Bình An, thì việc vay năm mươi triệu tệ không thành vấn đề, sau khi nộp giấy tờ vài ngày là có thể giải ngân.  

Tô Duệ Hân coi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cô quay về văn phòng cầm điện thoại xem, bất ngờ nhìn thấy Lăng Khôi trả lời tin nhắn.  

Tin nhắn được gửi tới vài ngày trước đó.  

“Anh có đến xem lễ khai trương của bệnh viện Bình An, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng tự hào về vợ”.  

“Có một ngày, em thoát khỏi chiếc kén, sẽ phát hiện thấy thế giới này vô cùng đẹp đẽ”.  

“Có một ngày, em thoát khỏi chiếc kén, sẽ phát hiện những đau khổ đã qua đi hết rồi”.  

“Có một ngày, em thoát khỏi chiếc kén, sẽ phát hiện đây chính là sự sắp đặt tốt nhất”.  

Thân gửi vợ.  

Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng cảm động, hai mặt nóng ran, sống mũi cay cay, muốn khóc.  

Tô Duệ Hân mở số điện thoại của Lăng Khôi, gọi cho anh.  

Lần này, cuộc gọi đã có người nghe.  

“Lăng Khôi” Tô Duệ Hân vô cùng phấn khích: “Mấy ngày nay anh chết ở xó nào vậy hả? Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”  

“Anh đang mua thức ăn, chuẩn bị nấu cơm cho em đây”.  

“Anh ở chợ nào? Tôi đi đón anh, nấu cơm cùng anh”.  

“Không phải em rất ghét đi chợ à?”  

“Anh nói nhiều thế, rốt cuộc có nói không?”  

“Anh nói”.