Chiến Thần Phục Thù

Chương 64




Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Duệ Hân đến bệnh viện Bình An từ rất sớm, chuẩn bị các thủ tục cho buổi lễ khai trương.

Theo như thông báo trước đó, hôm nay là ngày bệnh viện Bình An khai trương trở lại sau khi tu sửa và mở rộng thêm.

Khai trương bệnh viện và khai trương công ty cũng không khác nhau là bao, bình thường khai trương công ty thì đều treo đèn kết hoa, mở tiệc ăn mừng hoành tráng, còn khai trương bệnh viện lại không làm như vậy, cùng lắm chỉ tìm một vài vị lãnh đạo hoặc người có tiếng trong ngành y đến để tư vấn và hướng dẫn về sức khỏe, sau đó tặng một số phần quà như thực phẩm bổ sung.

Mấu chốt quan trọng là không cần phải quá rầm rộ, mà chỉ cần chú trọng đến ngày khai trương đã truyền tải được bao nhiêu thông tin.

Thông thường khai trương bệnh viện lớn đều cần phải có sự tham dự của lãnh đạo lớn và cần được sự ủng hộ bởi những người đứng đầu trong giới y học. Sau đó một khi tin tức được truyền đi thì mới có thể gây dựng được tầm ảnh hưởng của bệnh viện đến đông đảo người dân trong thành phố.

Giống với việc khai trương nhà hàng, nếu như bệnh viện muốn khai trương mà không có sức ảnh hưởng thì sau này áp lực kinh doanh sẽ rất lớn.

Tô Duệ Hân vốn đã mời rất nhiều ông lớn đến tham dự nhưng không ai nhận lời.

Mới sáng sớm, Trương Lộ đã dẫn theo Hồ Tịnh và Dương Nguyệt đến khiến Tô Duệ Hân rất cảm động.

Nhưng sáng sớm đã có một thông tin được đăng tải trên trang nhất các tờ báo - tập đoàn Tô Thị từ chối tham dự buổi lễ khai trương của bệnh viện Bình An.

Dòng tin tức lạnh băng này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy cực kì khó chịu.

Trương Lộ không nhịn được mà chửi thề: “Nhà họ Tô cũng quá đáng quá rồi đấy. Dù sao Duệ Hân cũng là người nhà họ Tô. Mất một khoản tiền lớn mua lại bệnh viện Bình An thì đã đành, bây giờ bệnh viện Bình An cần khai trương lại, nhà họ Tô lại không có mặt ở buổi lễ, bọn họ còn là con người nữa hay không?”

Hồ Tịnh cũng khẽ cau mày: “Nhà họ Tô thật quá máu lạnh”.

Dương Nguyệt hơi ngơ ngác, những ngày gần đây, bởi vì Lăng Khôi nhắc đến tin tức liên quan đến anh trai của cô ấy nên tâm trạng cô ấy đến giờ vẫn không được tốt lắm.

Tô Duệ Hân thở dài nói: “Mình sớm có dự cảm nhà họ Tô sẽ không đến tham dự buổi lễ khai trương này rồi. Điều mà mình không ngờ là nhà họ Tô lại công khai đưa tin lên báo chí. Điều này đồng nghĩa với việc ép buộc các đối tác và người có mối quan hệ kinh doanh với nhà họ Tô đứng cùng phe, làm cho việc kinh doanh của bệnh viện Bình An đã khó khăn nay càng thêm khó”.

Trương Lộ tức giận nói: “Nhà họ Tô quá nham hiểm, còn hai tiếng nữa là buổi lễ khai trương bắt đầu rồi. Nếu như không còn ai khác đến ủng hộ thì thật quá mất mặt”.

Sắc mặt Tô Duệ Hân tối sầm lại.

Nếu buổi lễ khai trương bị phá hỏng thì người bị mất mặt chính là Tô Duệ Hân.

Cho dù cô kinh doanh bệnh viện tốt, nhưng nếu như buổi lễ khai trương không gây được tiếng vang thì bệnh viện không thể phát triển được.

Hồ Tịnh kiến nghị: “Chị Hân, em thấy trước mắt hay là hoãn buổi lễ khai trương lại. Nếu không thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển sau này của bệnh viện”.

Trương Lộ lập tức nói theo: “Đúng vậy, mình cũng nghĩ như thế. Duệ Hân, lễ khai trương bệnh viện nhất định không được quá thất bại, nếu không còn không bằng không đừng khai trương nữa”.

Tô Duệ Hân rất khó xử: “Thông báo cũng đã truyền ra ngoài rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi. Nếu như không khai trương nữa thì danh dự của chúng ta cũng sẽ bị tổn hại. Bắt đầu thì cứ bắt đầu thôi”.

Tô Duệ Hân đã phải tốn rất nhiều tiền để chấn chỉnh nội vụ, lắp đặt thiết bị mở rộng khuôn viên bệnh viện, mục đích khai trương là để bệnh viện Bình An có bước phát triển xa hơn nữa.

Bây giờ, chỉ sợ mộng tưởng lại sắp vỡ tan tành.

Nếu không khai trương đúng thời gian, e rằng ngay cả sự tin tưởng ban đầu của mọi người cũng không duy trì được nữa.

“Tô Ba, anh đi chuẩn bị nghi thức khai trương đi. Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch đã bàn”, Tô Duệ Hân đưa ra quyết định.

Mọi người bắt đầu bận rộn, mấy người Hồ Tịnh và Trương Lộ cũng bắt đầu trang điểm, chuẩn bị lên sân khấu.

Mà vào đúng lúc này, Tô Thần và Tô Toàn đột nhiên xuất hiện.

Tô Duệ Hân vui mừng nói: “Tô Thần, cảm ơn anh đã đến ủng hộ”.

Lúc này Tô Duệ Hân cực kì cảm động, vào lúc bản thân tuyệt vọng nhất, thì nhà họ Tô cuối cùng cũng đồng ý đến ủng hộ.

Nhưng câu nói của Tô Thần khiến Tô Duệ Hân như rơi thẳng xuống vực thẳm: “Em Hân, anh chỉ đi ngang qua thôi, thuận tiện rẽ vào xem thế nào. Gia tộc nghiêm cấm người nhà họ Tô tham dự buổi lễ khai trương bệnh viện Bình An, anh cũng lực bất tòng tâm. Nhưng anh sẽ âm thầm theo dõi buổi lễ khai trương long trọng của bệnh viện em”.

Câu nói lạnh lùng của hắn làm tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhà họ Tô sao có thể máu lạnh như thế chứ?

Không đến để ủng hộ Tô Duệ Hân thì đã đành, lại còn âm thầm quan sát, đây không phải là đến để xem chuyện cười thì là gì?

Trương Lộ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tô Thần, e rằng anh đến cười vào mặt Duệ Hân thì đúng hơn nhỉ?”

Tô Thần trịnh trọng nói: “Tuy rằng gia tộc đã nghiêm cấm, nhưng cá nhân tôi lại rất quan tâm đến sự nghiệp của em Hân. Tôi đến đây để âm thầm ủng hộ em Hân”.

Dứt lời, Tô Thần đưa Tô Toàn quay người rời đi, đến chòi nghỉ mát ở cổng bệnh viện, đứng từ xa quan sát buổi lễ khai trương từ từ mở màn.

Tám giờ sáng.

Buổi lễ khai trương bắt đầu!

Tô Duệ Hân và Tô Ba xuất hiện ngoài cửa, rất nhiều phóng viên nhà báo cũng đến đây để chụp ảnh. Trên sân khấu ngoài cổng lớn, Tô Duệ Hân rất xúc động kể lại quá trình thành lập bệnh viện Bình An đến nay. Đặc biệt là một số chính sách sau này sẽ giúp đỡ cho cuộc sống của người dân.

Không có mấy người tới đây xem, tình cảnh nhất thời cực kì gượng gạo.

Mặt Tô Duệ Hân đỏ bừng, nhưng đã đứng trên sân khấu rồi thì không thể xuống được. Sau khi buổi lễ khai trương đi đến hồi kết, cũng lác đác vài người vây quanh, vốn đã chuẩn bị thực phẩm bổ sung sức khỏe, nhưng chỉ tặng đi mấy chục phần quà.

Những nhà báo được mời đến tham dự cũng cạn lời, lần lượt rời đi.

“Đây mà gọi là lễ khai trương gì chứ, tôi làm nhà báo bao nhiêu năm nay chưa từng thấy buổi lễ khai trương nào lố bịch như thế này. Ông đây không làm nữa”.

“Buổi lễ khai trương rác rưởi quá, tôi mà viết bài lên báo thì sẽ bị chủ biên của tôi mắng chết. Tôi không dám viết nữa đâu”.

“Tôi cũng không đưa tin nữa, mau đến chỗ khác tìm tin tức viết bài đi!”

Hơn mười nhà báo lần lượt rời đi.

Một vài doanh nghiệp vốn dĩ muốn hợp tác với bệnh viện Bình An cũng lần lượt quay đầu đi thẳng.

Tình cảnh càng lúc càng khó coi.

Tô Thần và Tô Toàn vẫn luôn đứng ngoài cổng lớn âm thầm quan sát, miệng nhếch lên đắc ý cười nói: “Nhà họ Tô chúng ta công khai lên tiếng không tham dự buổi lễ khai trương của bệnh viện Bình An, quả nhiên rất nhiều doanh nghiệp đối tác cùng phe đã không đến nữa. Rời khỏi nhà họ Tô, Tô Duệ Hân chẳng là cái thá gì cả. Còn mơ mộng dựa vào năng lực của bản thân để tạo nên sự đột phá, đúng là làm trò cười cho thiên hạ”.

Tô Toàn nói: “Đó là chuyện đương nhiên, vốn dĩ nhà họ Trương cũng muốn đến tham dự, nhưng sau khi nghe thông báo của nhà họ Tô cũng từ bỏ. Nhà họ Tô chúng ta đã nổi tiếng hơn nhờ vào dự án y dược thảo mộc, rất nhiều ông lớn không muốn đắc tội chúng ta. Có thể thấy địa vị nhà họ Tô chúng ta càng ngày càng vững mạnh”.

Nhà họ Trương là gia tộc của Trương Uy, là doanh nghiệp tiêu thụ dược phẩm lớn nhất thành phố Trung Hải, không thua kém gì nhà họ Tô. Ngày trước nhà họ Tô muốn dựa dẫm nhà họ Trương, nhưng sau khi dự án thảo mộc nổi tiếng, nhà họ Trương cũng bắt đầu đứng về phe nhà họ Tô.

Tô Thần kiêu ngạo nói: “Đứng cùng phe với nhà họ Trương có nghĩa địa vị nhà họ Tô chúng ta càng ngày càng cao. Tương lai đợi dự án y dược thảo mộc giành được thành công trên thị trường thành phố, nhà họ Tô chúng ta sẽ lại tiến thêm một bước, gia nhập vào Công đoàn Trung Hải”.

Tô Toàn lập tức nịnh hót: “Đương nhiên rồi, nhà họ Tô chúng ta vực dậy, sớm đã bừng bừng khí thế, không gì có thể ngăn trở”.

Đúng vào lúc này, có một người bước vào, cười nói với Tô Thần: “Sếp Tô, không ngờ cậu cũng tới đây xem trò cười”.

Một vị khách hơn bốn mươi tuổi, trang phục giản dị màu đen, đeo đồng hồ hãng Vacheron Constantin, trông rất quý phái.

Tô Thần chắp tay nói: “Tổng biên tập Lý Văn hôm nay nhã hứng không tệ, cũng đến đây sao?”

Lý Văn là tổng biên tập của báo Trung Hải, kiểm soát hơn 50% các kênh truyền thông, là một trong những ông lớn truyền thông hàng đầu của thành phố Trung Hải. Hơn một nửa số tin tức đầu báo của thành phố Trung Hải đều phải được tổng biên tập Lý thông qua mới được xuất bản.

Bây giờ ông ta cũng là đối tác đưa tin chính của dự án y dược thảo mộc, nắm giữ tất cả tin tức và quảng cáo liên quan đến dự án này.

Có thể nói, dự án thảo mộc rầm rộ như ngày hôm nay nhờ vào công lao rất lớn của Lý Văn.

Lý Văn mỉm cười nói: “Tôi tình cờ đi ngang qua, thuận tiện rẽ vào xem thế nào”.

“Ha ha ha”, Tô Thần không ngừng cười lớn: “Thật trùng hợp, tôi cũng tình cờ đi ngang qua”.

Hai người nhìn nhau cười.

Lý Văn nói: “Tôi thấy rất nhiều nhà báo đều cảm thấy buổi lễ khai trương này quá lố bịch, không muốn viết bài, sợ mất mặt, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy buổi lễ khai trương này có thể viết thành một bản tin để phát hành. Nên cũng thuận tiện đi ngang qua đây lấy tài liệu”.

Tô Thần cười lớn nói: “Tổng biên tập Lý quả nhiên suy nghĩ cẩn thận, logic khác biệt. Quả thực nếu tình hình ở đây được truyền tải rộng rãi trên mạng, e rằng bệnh viện Bình An sẽ trở thành trò cười, hoạt động kinh doanh sau này sẽ càng khó khăn hơn”.

Lý Văn nói: “Vì vậy, đây chính là một tin tức lớn. Bản thảo và ảnh chụp đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc tôi đến đây, tin tức cũng được phát đi rồi”.

Tô Thần rất hài lòng: “Dựa vào thủ đoạn và mạng lưới quan hệ của tổng biên tập Lý thì một khi tin tức được tung ra, nhất định sẽ càn quét internet trong tích tắc”.

Lý Văn lấy điện thoại ra, tùy ý mở lên, đưa cho Tô Thần xem: “Đã thành tin hot rồi này”.

Tô Thần xem xong rất kích động: “Thật tốt, thế thì về cơ bản đã tuyên bố án tử hình với bệnh viện Bình An rồi. Tổng biên tập lý mà ra tay thì hậu quả thật không tầm thường”.

Lý Văn hớn hở đáp: “Nếu sếp Tô đã không để tâm đến sự sống chết của bệnh viện Bình An thì tôi cũng phát hành tin tức, hà tất phải để ý làm gì”.

Lúc này, lễ khai trương cũng sắp đến hồi kết, mặc dù có Hồ Tịnh và Dương Nguyệt cứu vãn cũng không làm gì được, một là Hồ Tịnh không đủ nổi tiếng, hai là Hồ Tịnh cũng chỉ là người trong giới giải trí, ở trong môi trường nghiêm túc như bệnh viện thì sức ảnh hưởng rất thấp.

Tô Ba sốt ruột đến bên cạnh Tô Duệ Hân, nhanh chóng mở điện thoại ra cho Tô Duệ Hân xem vài tin tức.

Tô Duệ Hân lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể không tự chủ hơi choáng váng.

Trên mạng đăng vài tin nóng rằng: Bệnh viện Bình An khai trương bị ghẻ lạnh, tại sao bệnh viện Bình An lại làm mất lòng tin của mọi người?

Bài báo chỉ trích rất nhiều về năng lực của bệnh viện Bình An dưới góc độ chuyên môn, phân tích quá trình bệnh viện Bình An làm mất lòng tin của người dân. Đọc xong bài báo Tô Duệ Hân rất hoảng hốt.

Bởi vì bài báo đề cập đến rất nhiều thông tin nội bộ bí mật của bệnh viện Bình An, nắm giữ và phóng đại những nhược điểm của bệnh viện Bình An.

Nếu bất kì bệnh nhân nào đọc được phân tích như thế này, e rằng sẽ càng thêm khinh bỉ bệnh viện Bình An, sẽ không dám đến bệnh viện Bình An khám bệnh nữa. Quan trọng hơn là người viết bài báo này chính là Lý Văn - tổng biên tập có tiếng nhất của thành phố Trung Hải.

Không cần nói, Tô Duệ Hân cũng biết bài báo này sẽ bất lợi lớn thế nào đối với bệnh viện Bình An.

Ví dụ như, tháng trước có hai bệnh nhân tử vong tại bệnh viện Bình An, vốn dĩ đây là điều hết sức bình thường trong y học. Nhưng dưới thủ đoạn có vẻ chuyên nghiệp, thì lại đề cập đến nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai bệnh nhân, chủ yếu là do năng lực của bệnh viện không đủ, trang thiết bị chữa bệnh cũ kĩ.

Điều này đã dấy lên một làn sóng lớn.

Trên mạng đã có vô số bình luận, đều mắng chửi và khiển trách bệnh viện Bình An.

Tô Duệ Hân cực kì khó chịu, lòng nóng như lửa đốt, ngất xỉu ngay tại chỗ.