Chiến Thần Phục Thù

Chương 62




Lúc trước, Giang Nhược Ly đích thân ra mặt, tìm bà cụ Tô mua lại 60% cổ phần của bệnh viện Bình An.

Bà cụ Tô không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay và luôn.

Một mặt là vô cùng hài lòng với giá cả này, mặt khác là bà ta cho rằng mượn chuyện này kết thân với Công đoàn Trung Hải. Bà ta càng khẳng định chắc chắn rằng dự án y học thảo dược gần đây của nhà họ Tô đang rất nổi tiếng, thu hút sự chú ý của Công đoàn Trung Hải.

Xem ra cơ hội nhà họ Tô gia nhập Công đoàn Trung Hải đã đến rồi.

Nghĩ đến những thứ này, bà cụ Tô càng thêm hăng hái. Tuyên bố gia tăng vốn đầu tư vào dự án y học thảo dược trước mặt mọi người, phải đẩy nhanh việc ra đời của thành phẩm thuốc thảo dược.

Cho đến khi truyền đến một tin tức khiến lòng bà cụ Tô thấp thỏm.

Bệnh viện Bình An vừa sửa sang lại lần nữa, lắp đặt thiết bị toàn bệnh viện, mở rộng khuôn viên, gây dựng lại với diện mạo hoàn toàn mới.

Thời gian khai trương vào bảy ngày sau.

Trong thành phố lớn phồn hoa như thành phố Trung Hải, theo lý mà nói thì tin tức này chẳng có gì đáng để thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng sau khi bà cụ Tô nhìn thấy tin trên báo thì trong lòng lại cảm thấy bất an.

Bà ta gọi Tô Thần đi điều tra.

Kết quả phát hiện, người đại diện pháp luật của bệnh viện Bình An là Tô Duệ Hân, hơn nữa 100% quyền cổ phần đều thuộc về Tô Duệ Hân.

Lúc nghe thấy tin tức này, bà cụ Tô vô cùng ngạc nhiên: “Chuyện này sao có thể chứ? Toàn bộ quyền cổ phần của bệnh viện Bình An có giá trị ít nhất là tám mươi triệu tệ. Duệ Hân quanh năm chỉ dựa vào số tiền lương tổng giám đốc của bệnh viện Bình An để duy trì cuộc sống. Nó lấy đâu ra tám mươi triệu tệ chứ?”

Tô Thần cũng lẩm bẩm: “Ban đầu là Giang Nhược Ly mua 60% cổ phần của bệnh viện Bình An từ trong tay chúng ta với giá năm mươi triệu tệ. Ngoài ra 40% còn lại nằm trong tay Trần Giang, Duệ Hân lại có năng lực mua lại cổ phần từ trong tay ông trùm như Trần Giang sao?”

Tô Thần lẩm bẩm: “Phải chăng anh Lăng phía sau kia đã ra tay giúp đỡ?”

Nghe thấy hai từ anh Lăng này, bà cụ Tô vô thức hít một hơi khí lạnh. Ban đầu ở buổi tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta, anh Lăng để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.

Bà cụ Tô bảo thủ suy đoán quyền lực năng lượng của anh Lăng này cho dù không bằng Mã Đằng, e là cũng không xê xích bao nhiêu, gần như là ông trùm ngang vai vế nói chuyện với nhau.

Hơn nữa anh Lăng này không hề che giấu thiện cảm với Tô Duệ Hân, vừa vung tay đã tặng ngay Kiệt Tác Pháo Hoa giá trị mấy trăm triệu tệ.

Nếu anh Lăng ra tay thì tất cả đều đã rõ.

Tô Thần nói: “Chắc là Duệ Hân đã đồng ý điều kiện gì đó của anh Lăng, ví dụ như ngủ với anh Lăng, hoặc làm người tình của anh Lăng. Lúc này mới khiến anh Lăng ra tay mua lại toàn bộ quyền cổ phần của bệnh viện Bình An cho nó”.

“Xem ra cũng chỉ có khả năng này”, bà cụ Tô xoa thái dương bất lực nói: “Đúng là gia môn bất hạnh. Có một tên cặn bã bám váy vợ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Lăng Khôi thì đã đành. Không ngờ ngay cả Duệ Hân cũng bằng lòng làm người tình của người khác, bắt đầu ăn bám. Mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đều bị hai đứa nó làm mất sạch rồi”.

Tô Thần nói: “Bà nội, dẫu sao Duệ Hân cũng là huyết mạch của nhà họ Tô chúng ta. Bôi xấu danh tiếng của nhà họ Tô ta như thế quả thật là mặt dày vô liêm sỉ. Chúng ta có cần nhắc nhở nó không?”

Bà cụ Tô lắc đầu: “Tai mắt anh Lăng rất lợi hại, cháu dám nhắc nhở người tình của cậu ta à?”

Sắc mặt Tô Thần lập tức biến đổi lớn, ý thức được mình đã nói sai, liền xấu hổ cúi đầu.

Bà cụ Tô nói tiếp: “Chuyện này may mà không bị phanh phui ra ánh sáng, nên cũng không tạo ảnh hưởng gì đến danh dự của nhà họ Tô chúng ta. Chỉ cần chuyện không lộ ra ngoài, thì cứ mặc kệ con bé Duệ Hân đi. Haizz, chỉ là làm người tình của người ta, chung quy chỉ là đồ chơi trong tay người ta, đợi khi nào chơi chán rồi cũng sẽ bị vứt bỏ. Kết cục của Duệ Hân đã định sẵn là vô cùng thê thảm”.

Tô Thần nói: “Bà nội nói đúng”.

Bà cụ Tô nói tiếp: “Bây giờ cháu là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng để ý những chuyện vụn vặt này. Chỉ cần một lòng một dạ làm dự án y học thảo dược, nhất định có thể khiến nhà họ Tô tiến lên thêm một bậc”.

...

Tô Duệ Hân nhận lấy giấy chuyển nhượng quyền cổ phần do Giang Nhược Ly đưa đến.

Mặc dù hoàn toàn không biết gì về người tên là anh Lăng này, nhưng Tô Duệ Hân biết đây là cơ hội trở mình duy nhất của mình, nếu không mình sẽ mãi trở thành đồ chơi trong tay nhà họ Tô.

Sau khi tiếp nhận hoàn toàn bệnh viện Bình An, Tô Duệ Hân đã có quyền kiểm soát tuyệt đối với mọi chuyện lớn nhỏ của bệnh viện.

Đây là thứ trước đây chưa từng có.

Không thể không nói, Tô Duệ Hân là một người vô cùng nghiêm túc với công việc.

Sau khi tiếp nhận, chuyện đầu tiên Tô Duệ Hân làm là cắt giảm biên chế.

Xóa bỏ hết toàn bộ nhân viên ham ăn lười làm, ban đầu dựa vào quan hệ của nhà họ Tô để lăn lộn lên chức. Sau đó đề cử một nhóm cán bộ thanh niên tuổi trẻ tài cao, tuyển dụng người mới. Trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn, cả diện mạo tinh thần của bệnh viện Bình An đều rực rỡ hẳn lên.

Tiếp sau đó, Tô Duệ Hân mua sắm thiết bị lại từ đầu, chọn nhân tài, sửa sang sân bãi bệnh viện.

Qua hơn nửa tháng chỉnh đốn, mặc dù tốn kém cực lớn nhưng hiệu quả rõ rệt, doanh thu tăng nhanh ước chừng gấp đôi, điều đáng mừng hơn là đã tạo nên được tiếng tốt ở thị trấn Hoa Hồng, ngày càng nhiều bệnh nhân bằng lòng tin tưởng bệnh viện Bình An, đề xuất cho người thân bạn bè của mình đến bệnh viện Bình An khám bệnh.

Sau lưng tất cả thành tựu to lớn này, đều là công sức Tô Duệ Hân thức trắng đêm làm ra.

Trong thời gian hơn nửa tháng, mỗi ngày Tô Duệ Hân đều chỉ ngủ ba bốn tiếng, thời gian khác dồn hết vào công việc.

Cho đến hôm trước ngày bệnh viện Bình An khai trương lại lần nữa, cô mới chợp mắt buổi trưa một lát trong văn phòng.

Chuyện đầu tiên khi tỉnh dậy là mở điện thoại ra, kiểm tra xem Lăng Khôi có trả lời tin nhắn hay không.

Rất đáng tiếc, không hề có.

Cô gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.

Mặt Tô Duệ Hân đầy thất vọng, lại gửi một đoạn tin nhắn cho anh: Lăng Khôi, hơn nửa tháng này anh đã chạy đi đâu thế. Sao không trả lời điện thoại của tôi, chuyện lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng đấy. Ngày mai là ngày bệnh viện Bình An khai trương lại, anh có thể đến chúc mừng tôi không? Chỉ cần anh đến thì chính là món quà lớn nhất rồi.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, cũng không đợi được tin nhắn trả lời.

Haizz!

Tô Duệ Hân cảm thấy rất mất mát.