Giọng nói thờ ơ, mang đầy sự chế giễu và khinh thường.
“Nói Trương Khởi Lâm là súc sinh ư? Người này điên rồi sao?”
“Từng thấy những kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết, nhưng chưa thấy ai đâm đầu vào chỗ chết bằng cách này. Trương Khởi Lâm khác với những ông lớn khác, trong tay ông ấy đã từng nhuốm máu tươi đấy”.
“Mày là ai thế? Sao mày không đi chết đi”.
“…”
Lăng Khôi không để tâm đến lời chế giễu của đám đông, mà bước từng bước đến bên cạnh Lục Tử Ca, đưa tay nắm lấy bờ vai hao gầy của cô ta.
“Tên phế vật kia, đừng đụng vào chị Ca” chị Béo ra sức giật tay Lăng Khôi ra, nhưng tay Lăng Khôi giống như biến thành cái kềm sắt, kéo thế nào cũng không rời ra.
Trần Cường đang nằm dưới đất nôn ra máu nhìn thấy cảnh này cũng cố sức hét lên: “Thằng nhóc kia, một đứa tay sai như mày cũng dám chạm vào vai của chị Ca à?”
Lục Tử Ca cũng bị hành động đột ngột của Lăng Khôi làm giật nảy mình: “Lăng Khôi, anh làm gì vậy?”
Lăng Khôi nói năng hùng hồn: “Cô tặng tôi điện thoại Iphone, tôi trả cho cô sự tự do”.
Nói xong, Lăng Khôi buông tay ra. Anh cầm lấy hai bản hợp đồng bày trên bàn của bà cụ Tô và Trương Khởi Lâm, xé thành mảnh vụn trước mặt mọi người, ném lên không trung.
“Soạt!”
Giấy vụn tung bay, như lá rụng bị gió thu thổi bay, tuôn rơi lả tả.
Trương Khởi Lâm lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, cậu là ai? To gan thật đấy!”
“Một tờ thỏa thuận chỉ là giấy vụn, tôi mở miệng thì ông phải tuân theo” Lăng Khôi chắp tay sau lưng, cảm khái: “Ông đã thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, vậy thì tôi sẽ đấu với ông một trận. Chỉ là không biết ông có dám cược với tôi không?”
Trương Khởi Lâm không kìm chế được cơn giận: “Một đứa dân thường như cậu có tư cách gì mà cược với tôi?”
Lúc này Tô Thần cười lớn nói: “Sếp Trương, cậu ta chính là một đứa ở rể bị nhà họ Tô chúng tôi vứt bỏ. Trước kia cậu ta ăn bám ở nhà họ Tô chúng tôi, nói cho cùng cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi. Sếp Trương cứ coi cậu ta như con chó ném ra ngoài là được, không cần để ý”.
Bà cụ Tô cũng khinh thường nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, trước kia cậu làm tên hề nhảy nhót trong nhà họ Tô tôi cũng đành, bây giờ lại không biết xấu hổ chạy tới chỗ sếp Trương làm xấu mặt mình. Sao da mặt cậu lại dày đến thế? Ngoài ra, tôi phải cảnh cáo cậu, ly hôn với Duệ Hân xong rồi biến đi cho tôi, đừng xuất hiện trong tầm mắt của nhà họ Tô tôi nữa”.
Trương Khởi Lâm nghe vậy lập tức bật cười: “Hóa ra là một kẻ ở rể ăn bám, có lẽ là bị người ta giẫm đạp dưới đất lâu rồi nên thần kinh có vấn đề thì phải”.
Những người khác cũng cười khẩy: “Một kẻ ở rể nhà họ Tô, quần áo trên người cùng lắm chỉ hai trăm tệ, anh Khởi Lâm của chúng tôi thổi một phát là có thể thổi chết cậu. Cậu còn ảo tưởng muốn đánh cược với anh Khởi Lâm sao? Đúng là không biết tự lượng sức”.
“Đúng vậy, cậu còn không xứng xách giày cho anh Khởi Lâm nữa là, còn ảo tưởng đánh cược với anh Khởi Lâm? Đúng là nực cười”.
“…”
Tất cả mọi người không ngừng cười nhạo.
Lăng Khôi vô cùng bình tĩnh, nói từng câu từng chữ: “Nếu tôi thắng, ông phải trả tự do cho Lục Tử Ca. Nếu tôi thua, ông có thể lấy đầu tôi”.
Giọng nói của Lăng Khôi không lớn nhưng kiên định dứt khoát.
Trương Khởi Lâm hơi dao động: “Chơi thật sao?”
Lăng Khôi nói: “Tôi đã nói ra tuyệt đối không nuốt lời”.
Trương Khởi Lâm gật đầu cười đáp: “Tôi thật sự nhìn cậu rất chướng mắt. Tôi vừa có Lục Tử Ca làm gương mặt đại diện ba năm vừa được sáu mươi triệu tiền mặt, bây giờ còn có thể lấy thêm đầu cậu nữa. Cũng tốt, coi như tôi đang xem một vở hài kịch. Tiêu Ức Tình, khử cậu ta đi!”
Nói xong, Trương Khởi Lâm lại đốt một điếu xì gà, rít một hơi dài: “Bà cụ Tô, cậu ta là thằng cháu rể vô dụng của nhà họ Tô bà, nếu cậu ta gặp chuyện không may ở đây, bà không để bụng chứ?”
Bà cụ Tô cũng là người từng trải, bảy mươi năm qua có chuyện gì mà chưa từng gặp chứ? Bà ta thản nhiên nói: “Tôi không để bụng gì cả. Nó ỷ vào Duệ Hân mãi không chịu ly hôn, làm lỡ chuyện tốt của Duệ Hân nhà chúng tôi với cậu Lăng, tôi đã phát ngán với nó rồi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may cũng là điều tốt”.
Trương Khởi Lâm cười nói: “Thế thì tôi yên tâm rồi. Chỉ là cảnh tượng tiếp theo sẽ khá máu me, bà cụ Tô là người có thể diện, tôi nghĩ bà đừng nên nhìn thì hơn. Lát nữa trở về tôi sẽ sai người gửi hợp đồng đến phòng làm việc cho bà được không?”
Bà cụ Tô ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Mình là một người có thể diện, loại chuyện ở mặt u tối thế này tốt nhất là đừng liên quan đến mình quá nhiều, ngộ nhỡ đồn ra ngoài tin tức gì đó không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
“Được, vậy tôi về trước, chờ đợi tin tốt” bà cụ Tô dẫn theo Tô Thần rời đi. Lúc đi đến cửa chính, bà ta không khỏi quay lại nhìn Lăng Khôi.
“Haizz, trời giáng họa có thể tránh, tự gây họa không thể sống. Lăng Khôi, cậu không nên đeo bám Duệ Hân mãi không buông. Sau này Duệ Hân phải gả cho người tài giỏi như cậu Lăng, trở thành phượng hoàng. Cậu không xứng với nó”.
Bà cụ Tô để lại một câu nói rồi xoay người rời đi. Tô Thần hơi hoảng sợ, đi sát theo sau bà cụ Tô. Tuổi hắn không lớn, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh thật sự. Thấy Lăng Khôi sắp bị Tiêu Ức Tình tiễn xuống Hoàng Tuyền, trong lòng hắn kinh hoàng khϊếp sợ, vội vàng bước nhanh rời đi.
Bà cụ Tô vừa đi, bầu không khí ở nơi đây lại càng sôi nổi.
Tiêu Ức Tình lại leo lên sàn đấu một lần nữa trong tiếng hoan hô của đám đông.
Lúc Lăng Khôi định lên sàn, Lục Tử Ca đột nhiên kéo tay anh lại: “Lăng Khôi, bỏ đi. Trương Khởi Lâm là người vô cùng tàn nhẫn, ông ta sẽ lấy mạng anh thật đấy”.
Lúc này Trần Cường lạnh lùng hừ một tiếng: “Lăng Khôi, mày là thằng rác rưởi ăn bám, vốn không có tư cách vào đây. Tao đã làm mất mặt chị Ca, mày còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”
“Không sao, đừng lo cho tôi” Lăng Khôi không nhìn Trần Cường lấy một cái, đẩy tay Lục Tử Ca ra, bước từng bước lên sàn đấu.
Trên sàn đấu, không gió nổi sóng.
Tiêu Ức Tình kiêu ngạo nói: “Vừa rồi đã có một tên rác rưởi đến cho không tiền, mày lại hay, tặng luôn đầu mình. Đã vậy tao sẽ nhận”.
Lăng Khôi chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Đừng nói trước điều gì”.