[Cậu Lăng???]
Mặc dù tất cả người nhà họ Tô đều chưa từng gặp người thật, nhưng cậu Lăng đã để lại cho mọi người ấn tượng quá sâu sắc trong buổi tiệc của bà cụ Tô ngày đó.
Một câu nói của cậu Lăng đã có thể khiến cho một nhân vật đáng sợ như hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải dẫn theo một loạt các ông lớn tới chúc thọ bà cụ Tô. Mặc dù cuối cùng Mã Đằng nói nhận nhầm người, nhưng vẫn xác định “Kiệt Tác Pháo Hoa” là do cậu Lăng đặc biệt tặng cho Tô Duệ Hân.
Có thể thấy được cậu Lăng có ý với Tô Duệ Hân.
Giờ phút này, từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều cho rằng sau lưng Tô Duệ Hân đã móc nối được với cậu Lăng, có cậu Lăng chống lưng cho, thái độ của bà cụ Tô cũng tốt lên rất nhiều. Bà ta tình nguyện dùng thái độ thương lượng để bàn bạc rất nhiều chuyện lớn của gia tộc với Tô Duệ Hân.
Chu Lam đương nhiên cũng động lòng trước cậu Lăng. Nếu như Tô Duệ Hân có thể gả cho cậu Lăng thì đúng là một bước đổi đời.
Tô Duệ Hân chán nản, không muốn đáp lời.
Chu Lam càng nói càng hào hứng: “Mẹ thấy cậu Lăng đối đãi với con rất khác thường, không chỉ chuẩn bị cho con “Một Mình Trên Lầu Tây”, giúp con nhận được sự tán thưởng từ mọi người mà còn nhờ người tặng riêng cho con “Kiệt Tác Pháo Hoa”. Con có thể tận dụng cơ hội mời cậu Lăng ăn cơm, cảm ơn người ta cho tử tế. Đến lúc đó mẹ sẽ kiểm định cho con, nếu như cậu Lăng không xấu không già thì chính là một mối nhân duyên tốt”.
Tô Duệ Hân trừng mắt nhìn Chu Lam: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì thế? Đến tận bây giờ con vẫn không biết anh Lăng này là ai, càng không có số điện thoại liên lạc của anh ta”.
Chu Lam ngạc nhiên: “Con không biết cậu Lăng là ai sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu.
Chu Lam càng hoài nghi: “Hộp gấm đựng “Một Mình Trên Lầu Tây” mà con bảo Lăng Khôi giữ khi trước không phải do cậu Lăng chuẩn bị cho con sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu: “Chiếc hộp đó là quà do Lăng Khôi chuẩn bị, trước đó con hoàn toàn không biết gì cả”.
Chu Lam nghe vậy thì càng chấn động không thôi: “Lẽ nào cậu Lăng này thật sự có liên quan tới Lăng Khôi? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể. Đồ vô dụng chỉ biết ăn bám như Lăng Khôi căn bản không thể có dính líu gì tới cậu Lăng được”.
“Con đi ngủ đây”, Tô Duệ Hân đã không buồn trả lời nữa, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Trước khi ngủ còn vô thức mở điện thoại lên, Lăng Khôi vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy một cảm giác hơi mất mát.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Duệ Hân bị gọi tới trụ sở chính của tập đoàn Tô Thị từ rất sớm.
Bà cụ Tô chủ trì cuộc họp, mấy người Tô Toàn, Tô Ba, Tô Mộng Như và Tô Thần đều có mặt. Thậm chí ngay cả hiệu trưởng Tôn Bác của Đại học Y khoa Trung Hải cũng tới.
Nhìn thấy Tô Duệ Hân bước vào, bà cụ Tô gật đầu với cô rồi lên tiếng: “Nếu mọi người đã đến đủ cả rồi thì tôi nói luôn. Dự án nghiên cứu thảo mộc lần này của chúng ta rất thuận lợi và đã bắt đầu đi vào sản xuất thương mại hóa. Bây giờ chúng ta cần tìm một ngôi sao đến để làm người đại diện phát ngôn cho các loại thuốc thảo mộc của mình, mở rộng tầm ảnh hưởng của sản phẩm. Bước đầu chúng ta đã phác thảo được ba phương án”.
“Thứ nhất, tìm một ngôi sao lớn có danh tiếng tốt làm người đại diện phát ngôn. Hiện nay, ngôi sao nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải chính là Lục Tử Ca. Cô ấy là ngôi sao nữ hàng đầu trong nước, bộ phim điện ảnh vừa lên sóng cũng đạt được hơn mười tỷ lượt yêu thích. Danh tiếng cũng rất tốt, chỉ có điều ra giá hơi cao, cần tám mươi triệu cho ba năm làm đại diện phát ngôn”.
“Thứ hai, tìm một ngôi sao mới có tiềm năng làm người đại diện phát ngôn. Lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là Hồ Tịnh. Có gia tộc Hồ Thị chống lưng, mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp nhưng Hồ Tịnh đã bộc lộ được tài năng, hai đến ba năm tới nhất định sẽ nổi tiếng. Mức giá cho ba năm đại diện phát ngôn là mười triệu tệ. Chúng ta có thể mượn cơ hội này để dựa vào cây đại thụ là tập đoàn Hồ Thị, ích lợi đem lại chắc chắn sẽ không ít. Phương án cuối cùng là tìm một người mới không có danh tiếng gì nhưng có tiềm năng đại diện phát ngôn. Như vậy thì chỉ cần bỏ ra hơn một triệu mà thôi. Mọi người có ý kiến gì thì cứ việc lên tiếng”.
Bà cụ Tô thuật lại tình hình khái quát một lần rồi vô thức nhìn sang Tô Thần: “Tô Thần, cháu nghĩ sao?”
Tô Thần nói: “Bà nội, cháu cho rằng dự án thảo mộc có liên quan đến danh tiếng và địa vị trong tương lai của cả nhà họ Tô chúng ta. Thanh thế càng lớn càng tốt. Lục Tử Ca dù đắt nhất nhưng sẽ phù hợp nhất với phương hướng của chúng ta”.
Bà cụ Tô hài lòng gật đầu rồi lại hỏi Tô Duệ Hân một câu cho có lệ: “Duệ Hân, cháu nghĩ thế nào?”
Tô Duệ Hân hơi ngạc nhiên khi được hỏi tới: “Cháu cho rằng điều quan trọng nhất của dược phẩm vẫn là hiệu quả nó mang lại. Khí chất của người đại diện phát ngôn khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng là được rồi chứ không nhất thiết phải tốn quá nhiều tiền. Hai lựa chọn sau có phần tốt hơn, dùng số tiền còn lại để cải tiến dược phẩm sẽ thích hợp hơn đấy ạ”.
Ánh mắt bà cụ Tô chợt lóe lên vẻ không vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi nói: “Những gì Duệ Hân nói không phải không có đạo lý, nhưng mà dự án này từ đầu tới cuối đều do Tô Thần phụ trách, vậy thì cứ làm theo ý của Tô Thần đi”.
Tô Thần vô cùng vui sướng, nói: “Bà nội thật sáng suốt, bây giờ cháu sẽ cho người đi liên hệ với Lục Tử Ca ngay để ký kết hợp đồng với cô ấy trong hai ngày tới”.
Đêm muộn ngày hôm đó, Lăng Khôi rời nhà hàng Á Vận, đi dọc theo hồ Bạch Thúy.
Từ sau lần bị đuổi khỏi cửa trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Tô, Lăng Khôi đã tạm thời ở lại nhà hàng Á Vận. Nhà hàng Á Vận nằm ở thị trấn Hoa Hồng, cũng chính là phần giáp biên của quận Ngô Giang, đi thêm vài trăm mét về phía trước chính là hồ Bạch Thúy.
Hồ Bạch Thúy nằm sát cạnh Học viện Hý Kịch Trung Hải. Mỗi ngày có vô số cô gái xinh đẹp tới đây đi dạo và hẹn hò. Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì Lăng Khôi sẽ tới đây vận động.
Từ sau khi cơ thể bị chấn thương nặng vào ba năm trước, Lăng Khôi vẫn luôn uống thuốc, gần đây mới dừng thuốc để bắt đầu tăng cường rèn luyện.
Hồ Bạch Thúy thoáng đãng trong lành là một nơi lý tưởng để chạy bộ.
Lúc này mới là tờ mờ sáng, hồ Bạch Thúy mang trong mình vẻ tối tăm với rừng cây âm u, dường như không có người nào cả.
Lăng Khôi mặc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ, đã chạy tới mức đầm đìa mồ hôi.
Đúng lúc này anh chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của một người phụ nữ.
“Ô? Có chuyện gì vậy?”, Lăng Khôi cau mày, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía rừng cây đen kịt đằng trước.
Gạt bỏ một lùm cỏ dày đã nhìn thấy ngay một người đàn ông mặc áo dài chạm trổ hình rồng vàng đang nằm đè lên một người phụ nữ. Đôi chân dài trắng nõn của người phụ nữ đó đang vùng vẫy kịch liệt.
Gần đó còn có bốn gã đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen đang đứng xung quanh, nhìn dáng vẻ thì có lẽ chính là vệ sĩ của người đàn ông kia.
“Dừng tay!”, Lăng Khôi quát lớn.
Gã đàn ông kia không ngờ lại có người tới, sững sờ một lúc sau đó mới hoàn hồn trở lại, độc ác trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Dám làm phiền chuyện tốt của Hổ gia tao sao? Muốn chết à? Mau cút đi cho tao!”
Nói xong, gã đàn ông tự xưng Hổ gia lại tiếp tục đè lên người phụ nữ, xé rách quần áo của cô ta.
Bốn gã vệ sĩ lực lưỡng cũng xông đến ngăn Lăng Khôi lại.
“Cứu tôi! Tôi là Lục Tử Ca mới tốt nghiệp Học viện Hý kịch Trung Hải hu hu hu...”, người phụ nữ còn chưa kịp nói xong đã bị Hổ gia bịt miệng lại.