Câu nói của bà cụ Tô không hề có ý bàn bạc thương lượng, càng giống búa sắt lạnh băng đập xuống không chừa một chỗ trống nào.
Càng trào phúng hơn là mọi người lại chợt vỗ tay như sấm rền.
“Chúc mừng chị Duệ Hân, cuối cùng chị cũng có thể thoát khỏi tên vô dụng Lăng Khôi, sau đó gả vào nhà giàu có rồi”.
“Nhà họ Trần là nhà giàu có nhất quận Ngô Giang với khối tài sản chục tỷ, Duệ Hân mà gả cho Trần Giang thì cả đời nó sẽ sống cuộc sống của người vợ giàu có rồi, thật khiến người khác ghen tỵ”.
Tô Thần bưng ly rượu tới cạnh Tô Duệ Hân, nhấp một ngụm: “Em Hân, chúc mừng em nhé. Cuối cùng cũng như được ý nguyện gả vào nhà họ Trần. Từ giờ trở đi em là đại gia rồi”.
Tô Duệ Hân ngồi đơ ra tại chỗ, trừng to mắt, cả người cũng run cầm cập.
Chu Lam phấn khởi chụp lấy bả vai Tô Duệ Hân: “Con còn đơ ra đó làm gì nữa, Tô Thần đang mừng rượu con kìa, còn không mau kính lại một ly”.
Tô Duệ Hân vẫn ngây ra như phỗng, không hề phản ứng.
Tô Thần cũng không để ý, nói với Lăng Khôi đang ở bên cạnh: “Lăng Khôi, những ngày cậu ăn bám cũng kết thúc rồi. Nhưng giờ cậu còn chưa ly hôn, cậu vẫn là thằng rể vô dụng ăn bám nhà họ Tô, ly rượu này cậu uống thay em Hân được chứ?”
Dứt lời, Tô Thần rót đầy ly, bưng ly lên đưa cho Lăng Khôi: “Cậu cứ xem như đây là rượu chia tay của cậu và em Hân đi, cũng xem như nhà họ Tô tặng cậu rượu chia tay”.
Một vài tiểu bối trong nhà họ Tô hùa theo: “Chai này là rượu Lafite phải không, rượu này có tiếng lắm ấy. Người mặc đồ vá như cậu thì khó mà được uống chai rượu quý như này. Cậu còn không cảm ơn món quà này của Tô Thần đi”.
Lăng Khôi nhận ly rượu nhưng không uống mà vân vê trong tay, nhìn chằm chằm rượu trong ly.
Một lúc sau Lăng Khôi ngước đầu lên, nhìn bà cụ Tô ngồi ở đầu hàng ghế: “Bà nội, cháu thích Duệ Hân, cháu không muốn ly hôn. Mong bà cho cháu thêm một cơ hội nữa”.
Kỳ thực, với thủ đoạn và bản lĩnh của Lăng Khôi thì không cần hạ thấp khép nép như này.
Nhưng Lăng Khôi không muốn khiến Tô Duệ Hân khó xử.
Bản thân có thể đổ máu, san bằng một quốc gia, cưỡi ngựa đạp núi non.
Thì cũng có thể vì vợ từ bỏ sự khí thế đó mà khom lưng khuỵu gối.
Lúc này, Tô Duệ Hân bỗng ngước đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy dường như Lăng Khôi đã khác trước.
Bà cụ Tô châm chọc: “Cậu cũng xứng nói ra chữ thích à? Cậu có tư cách gì thích Tô Duệ Hân nhà chúng tôi chứ? Dựa vào cái miệng ăn bám à?”
Lăng Khôi nghiêm túc nói: “Thứ Trần Giang đưa ra được thì cháu cũng có thể cho được, vả lại còn nhiều hơn nữa”.
Bà cụ Tô lạnh lùng, nói: “Trần Giang vừa đem sính lễ ba mươi triệu tới, cậu lấy ra được số tiền này sao? Nhà họ Trần là nhà giàu nhất quận Ngô Giang, đủ để khiến Duệ Hân sống vinh hoa phú quý cả đời, cậu cho nó được sao?”
Lăng Khôi điềm nhiên đáp: “Cháu có thể cho cô ấy”.
“Bốp!”
Bà cụ Tô chưa kịp mở miệng thì Chu Lam đã tát Lăng Khôi một bạt tai, chán ghét nói: “Lăng Khôi, mày đúng là khoác lác không biết ngượng mà. Mày quấn lấy con gái tao ba năm, có cho nó được đồng nào chưa? Mày hại nó ba năm qua chưa đủ sao? Mày còn ra ngoài lăng nhăng, giờ mày không có tư cách nói thích con gái tao”.
Lúc này, Trần Giang ngạo nghễ hùng dũng bước tới: “Lăng Khôi, anh chỉ là tên vô dụng nghèo. Anh có tư cách gì tranh giành Duệ Hân với tôi chứ? Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống mà cả đời anh có muốn cũng không dám nghĩ tới. Nếu anh không muốn ở đây tiếp tục mất mặt thì mau cút khỏi đây đi”.
Đối diện với sự châm chọc của mọi người, Lăng Khôi cố nhẫn nhịn những lời mình muốn nói lại, khoé miệng từ từ hé ra nụ cười.
Anh nâng cao ly rượu qua đầu rồi buông tay.
“Loảng xoảng!”
Ly rượu rơi xuống đất, mảnh vỡ bay tung toé, rượu cũng rơi vãi lung tung.
“Từ hôm nay trở đi, tôi và nhà họ Tô như ly rượu này, ly vỡ, tình nghĩa cũng dứt. Bà cụ Tô, vụt mất tôi chính là chuyện hối hận nhất trong đời bà đó. Bà làm tổn thương Duệ Hân thì có thể cầu xin để được tha thứ, nhưng bỏ lỡ tôi thì có cầu xin cũng vô dụng”, Lăng Khôi quay đầu nhìn chằm chằm Duệ Hân, trong mắt anh lộ rõ sự dịu dàng đầy quyết đoán: “Duệ Hân, em từng nói mong gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng mình dẫn em đi khắp nơi rong chơi, cưỡi ngựa vượt núi non. Giờ anh muốn nói em biết, thực ra người đó vẫn luôn ở trước mặt em. Mong em tựa tác phẩm điêu khắc “Kiệt Tác Pháo Hoa”, vẫn luôn giữ vững ý chí kiên cường”.
Để lại một câu này, Lăng Khôi dứt khoát đứng dậy rời đi.
Cuối cùng, khi đi tới cửa, anh nghe thấy câu khiến anh mong chờ đã lâu.
“Bà ơi, cháu sẽ không gả cho Trần Giang”, Tô Duệ Hân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà máu nóng xộc thẳng lên đầu rồi nói ra câu trả lời trong lòng.
Câu nói này của cô khiến mọi người sững sờ.
Có thể gả cho Trần Giang là chuyện may mắn tới cỡ nào.
Bao nhiêu cô gái trong nhà họ Tô muốn còn không được.
Vậy mà Tô Duệ Hân lại từ chối, cô ta bị bệnh à?
Mọi người chưa kịp lên tiếng thì bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng động vang dội.
“Lý Mặc, Lý Lưu Tô của gia tộc Lý Thị nhận lời mời của cậu Lăng tới chúc thọ”.
Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đó đều bỗng đứng bật dậy.
Nhà họ Lý là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, còn lợi hại hơn nhà họ Tô nhiều. Bình thường bà cụ Tô muốn gặp Lý Mặc còn khó hơn lên trời, vậy mà lần này ông ta lại chủ động tới chúc thọ bà cụ Tô sao?
“Liễu Oanh hoan nghênh Lý Mặc, Lý Lưu Tô ghé thăm”, bà cụ Tô được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, vội vàng bước tới trước nghênh đón hai người họ vào chỗ ngồi.
Tên thật của bà cụ Tô là Liễu Oanh, gặp nhân vật lớn như Lý Mặc nên tự xưng tên của mình ra, biểu thị sự tôn trọng hết mực với Lý Mặc.
Lý Mặc lấy ra một phong thư đưa cho bà cụ Tô: “Bà Tô không cần khách sáo, tôi chỉ nhận lời mời của cậu Lăng mà tới chúc thọ thôi. Đây là thẻ kim cương có mười triệu tệ, chúc bà sống lâu trăm tuổi”.
Hít!
Tặng tận mười triệu để chúc thọ!
Phung phí đến mức nào chứ?
Mọi người đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Bà cụ Tô càng thấy đắc ý hơn, bà ta thầm nghĩ chắc là nhà họ Lý cũng vì nhìn trúng dự án đã được nhà họ Tô bắt đầu nghiên cứu nên mới có thành ý tới kết giao. Xem ra sự phát triển của nhà họ Tô sắp lên tới đỉnh điểm rồi.
Sau khi Lý Lưu Tô vào chỗ ngồi và nhìn ngang nhìn dọc, nhận ra Lăng Khôi không có đây thì không khỏi thất vọng lắc đầu. Lúc đang nhàm chán, cô nhìn thấy một hộp gấm trên mặt đất, đôi mắt chợt loé sáng rồi vội vàng nhặt nó lên.
Tô Thần vội nói: “Cô Lưu Tô, đây là rác của tên vô dụng Lăng Khôi tặng, cô vẫn nên quăng nó đi để đỡ làm bẩn tay mình”.
Bà cụ Tô cũng đồng ý, nói: “Ôi, thật bất hạnh mà, nhà họ Tô tôi bị mù mới nhận thằng rể cặn bã kia vào ở rể, lễ mừng thọ của tôi, vậy mà nó lại tặng rác để sỉ nhục tôi”.
Lý Lưu Tô không để ý tới bọn họ mà cẩn thận lau lớp sáp trên bề mặt hộp.
Sau khi lau lớp sáp, hộp gấm trở nên mới hơn, vì dùng gỗ lim vàng quý báu chế tạo, mặt trên còn có nét chạm trổ rất tinh tế.
Lý Lưu Tô lấy kính lúp ra cẩn thận so sánh, cuối cùng thở dài một hơi: “Đây là quà Lăng Khôi tặng phải không?”
Bà cụ Tô đáp: “Chỉ là đồ rác rưởi thôi mà”.
Lý Lưu Tô cười nói: “Nếu đây mà là rác, vậy trên thế giới không có thứ nào đáng tiền rồi”.
Bà cụ Tô hơi giật mình: “Ý của cháu là sao?”
“Mấy người xem này”, dưới ánh mắt của mọi người, Lý Lưu Tô nâng hộp gấm lên, sau đó từ từ mở ra.
Bên trong hộp gấm chứa tác phẩm điêu khắc bằng gỗ sưa đỏ.