Chiến Thần Phục Thù

Chương 348




Sau khi trở lại tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi và Tô Duệ Hân tắm rửa rồi đi chợ.

Tô Duệ Hân đã bình phục, vết thương của Chu Lam cũng đã lành.

Trước đây vì Chu Lam bị nhồi máu cơ tim nên mới hôn mê bất tỉnh, sau khi cấp cứu xong thì đã không sao.

Một nhà bốn người hiếm khi được quây quần bên nhau.

Lăng Khôi đích thân xuống bếp, sau đó cả nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.

Bầu không khí rất lúng túng ngượng ngùng.

Sau khi biết thân phận của Lăng Khôi, chân tay Chu Lam đều co cả lại, lúc nói chuyện cũng vô cùng căng thẳng. Phải kìm nén một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Lăng Khôi, trước đây tôi đối xử rất tệ với cậu, tôi xin lỗi. Tôi không biết cậu đối xử tốt với Duệ Hân nhà tôi như vậy. Nửa năm nay, nếu không có cậu, không biết ba người nhà tôi đã bị nhà họ Tô bức ép đến thế nào nữa”.

“Tôi xin lỗi cậu. Tôi không dám cầu xin cậu tha thứ. Tôi chỉ mong sao cậu và Duệ Hân có thể chung sống hòa thuận với nhau”.

Chu Lam vừa mừng vừa lo.

Lăng Khôi đang nhai một miếng măng trong miệng, anh thản nhiên nói: “Cô đừng tự trách bản thân như vậy. Chỉ cần mọi người đối xử tốt với Duệ Hân, cháu sẽ không để bụng chuyện cũ đâu”.

Chu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nào, chúng ta cùng uống một ly rượu, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà”.

Bốn người cùng uống rượu, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.

Sau bữa ăn, Lăng Khôi đang chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, thì Chu Lam vội ngăn lại: “Lăng Khôi, thân phân của cậu bây giờ đã không như trước kia, sao có thể để cậu rửa bát được chứ? Cứ để đấy cho tôi”.

Điều này khiến Lăng Khôi không quen lắm: “Cháu rửa bát lau nhà quen rồi, để cháu làm cho”.

“Lăng Khôi, cứ để cho mẹ nó làm. Bà ấy càng quen với những chuyện này hơn. Cháu là đàn ông, đừng lôi thôi nữa”, Tô Chính lên tiếng.

Lăng Khôi đành bỏ cuộc: “Vậy thì vất vả cho cô rồi”.

Lăng Khôi gọi bà ta là cô.

Để chấp nhận một người cần có thời gian. Lăng Khôi thực sự không hề cố ý nói như vậy.

“Nào, Lăng Khôi, chúng ta sang bên này pha trà uống đi”, Tô Chính đã mở lời, Lăng Khôi tự nhiên không thể từ chối, vì vậy anh đành phải đi đến bàn trà trong phòng khách cùng uống trà trò chuyện với ông ấy.

Tô Duệ Hân đang cẩn thận pha trà ở bên cạnh.

“Lăng Khôi, Chu Lam không có cái nhìn thấu đáo, tâm tư của đàn bà ấy mà. Nếu trước đây bà ấy có làm chuyện gì không hay với cháu, cháu cũng đừng so đo với bà ấy nhé”, Tô Chính nói một cách đầy hàm ý, thái độ cũng rất hạ mình: “Thực ra từ khi bà ấy biết thân phận và thực lực của cháu, cả chuyện cháu vẫn luôn âm thầm chăm sóc Duệ Hân, trong lòng bà ấy cứ áy náy mãi, lại còn không ngừng tự trách bản thân”.

Bá chủ Trung Hải!

Chu Lam chỉ biết Lăng Khôi rất lợi hại, nhưng bà ta vẫn không thể nhìn thấu toàn bộ con người của Lăng Khôi, nhưng Tô Chính lại biết rõ.

Sau khi ông cụ Tô mất vào ba năm trước, Tô Chính đã từng đến tỉnh Tam Giang để điều tra, chỉ là thông tin điều tra được sau đó rất hạn chế. Có hai tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang, muốn tìm ra một bảng danh sách từ chỗ ông cụ Tô. Cuối cùng vẫn không tìm thấy gì. Sau đó sức khỏe của ông cụ Tô ngày càng sa sút, cuối cùng thì qua đời.

Cũng chính vì điều tra chuyện này mà hai chân của Tô Chính đã bị chặt đứt.

Nói đến đây, Lăng Khôi vô cùng kính phục Tô Chính.

“Chú Chính, cháu không hẹp hòi đến như vậy. Chú yên tâm đi”, thực ra Lăng Khôi cũng không quá ghi hận Chu Lam.

Quay đầu lại liền thấy Chu Lam đang cẩn thận rửa chén ở trong bếp, bóng lưng bà ta hơi cô đơn.

Trong lòng Lăng Khôi thầm thở dài.

“Vậy thì tốt rồi. Bây giờ cháu đã là bá chủ Trung Hải. Sau cái chết của Diệp Vân Phong và Tiêu Vô Ngôn, từ giờ trở đi không ai có thể uy hiếp cháu được nữa. Chú rất vui mừng vì cháu có thái độ khiêm tốn như vậy”, Tô Chính cười vui vẻ, rồi bưng tách trà lên uống.

Vẻ mặt ông ấy rất vui mừng, nhưng không có cảm giác hưng phấn.

Sau khi rửa chén xong, Chu Lam cắt mấy đĩa trái cây mang đến: “Lăng Khôi, cháu thấy trái kiwi này thế nào”.

“Cảm ơn cô”, Lăng Khôi thản nhiên ăn một ít, cuối cùng nói: “Chú Chính, cô Lam, cháu nghĩ, sau này hai người đừng tiếp tục sống ở đây nữa”.

“Tại sao vậy? Em thấy sống ở đây rất tốt”, Tô Duệ Hân tỏ ra khó hiểu.

Lăng Khôi nói: “Lần này Duệ Hân bị tấn công, điều này đã nhắc nhở cháu. Mặc dù cháu là Trung Hải Vương, nhưng có rất nhiều người muốn nhắm vào cháu. Họ không dám trực tiếp đối phó với cháu, vì vậy họ chỉ có thể ra tay với người nhà của cháu”.

Khi anh nói những lời này, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.

Tô Chính nói: “Lăng Khôi, cháu nhắc nhở đúng lắm. Vậy cháu muốn thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Chuyển đến khu biệt thự Vân Đỉnh. Cơ sở vật chất, hệ thống giám sát và an ninh ở đó đều là tốt nhất”.

Vẻ mặt Chu Lam rất kinh ngạc.

Khu biệt thự Vân Đỉnh là khu biệt thự hàng đầu ở Trung Hải, Chu Lam nằm mơ cũng muốn được ở trong đó.

Đáng tiếc là không có cơ hội.

Mặc dù là người nhà họ Tô, nhưng bọn họ luôn bị nhà họ Tô coi thường, nên không được sống chung trong đó.

Khi Lăng Khôi đưa ra ý kiến này, trong lòng Chu Lam đã rất vui mừng. Những chuyện mà bà ta thậm chí không bao giờ dám nghĩ đến, đối với Lăng Khôi mà nói, chỉ là một câu nói là xong.

Đây chính là khoảng cách giữa người với người.

Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi, như vậy có lãng phí quá không? Cả nhà chúng ta cũng chỉ có ba bốn người, một căn nhà chung cư bình thường là được rồi”.

Tô Duệ Hân thật sự không quan tâm đến những vật ngoài thân như thế này.

Tô Chính nói: “Duệ Hân. Lăng Khôi nói có lý đấy. Bây giờ Lăng Khôi đã khác trước rất nhiều. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành mục tiêu mà kẻ thù muốn nhắm vào. Chỉ khi nào chúng ta sống tốt, thì Lăng Khôi mới có thể yên tâm làm việc của mình được”.

Tô Duệ Hân không phản đối.

Lăng Khôi nói: “Cháu sẽ cho người đến giúp mọi người chuyển nhà”.

Sau bữa ăn, Tô Duệ Hân và Lăng Khôi vội vã rời đi.

Tô Duệ Hân vội vàng đến thị trấn Tào Dương để xem xét tình hình dịch bệnh.

...

Ba hôm sau, vết thương của Lăng Khôi đã khỏi hẳn, như thường ngày, anh lại mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.

Lần này bà ấy không nói gì nhiều mà dẫn anh đến trước ngôi mộ cổ.

Lăng Khôi thắc mắc: “Sư phụ, chẳng phải sư phụ nói con phải đánh thắng thì mới được vào trong sao?”

Thủy Nguyệt nhún vai: “Con nghĩ là con có thể đánh thắng được sư phụ sao? Ít nhất cũng ba mươi năm nữa nhé! Trước sau gì cũng dẫn con đến đây, chi bằng hôm nay luôn đi”.

Lăng Khôi bất lực nhún vai, trong lòng vô cùng hào hứng.

Hai người đi một lúc lâu mới đến ngôi mộ cổ, nơi này được bố trí rất nhiều cơ quan ám khí, nếu người nào muốn xâm nhập, không cẩn thận giẫm chân vào điểm không thích hợp thì sẽ có vô số mũi tên được phóng ra.

Bên trong ngôi mộ cổ có diện tích cực kỳ lớn, gồm ba phòng chính và rất nhiều căn phòng nhỏ khác, ở căn phòng thứ nhất có rất nhiều cuốn sách cổ, đa số đều là những bí kíp võ thuật xưa, Lăng Khôi cực kỳ hứng thú, chỉ muốn ôm hết về nhà để luyện tập từ từ.

Nhưng anh cũng hiểu dục tốc bất đạt, luyện võ không thể nóng vội.