Những lời này suýt chút nữa dọa Lăng Khôi suýt té ngửa.
Nếu đối phương là đàn ông, e rằng Lăng Khôi sẽ trở mặt.
Cái gì mà sư phụ cũng thích vợ con chứ...
“Sư phụ, sư phụ đừng nói chuyện kiểu tối nghĩa như vậy có được không?”, Lăng Khôi không thể không ám chỉ.
“Con đang nghĩ cái gì đấy? Suy nghĩ của con sao lại phức tạp đến vậy?”, Thủy Nguyệt tỏ vẻ khinh thường: “Ý sư phụ là, sư phụ và vợ của con trò chuyện rất vui vẻ. Bao nhiêu năm nay, sư phụ chưa bao giờ thấy vui vẻ như vậy”.
Điều này khiến Lăng Khôi rất bất ngờ.
“Sau này nếu có thời gian, con hãy đến thăm sư phụ nhiều hơn nhé”, Thủy Nguyệt nắm lấy tay Tô Duệ Hân với vẻ rất lưu luyến.
Tô Duệ Hân nghiêm túc nói: “Sư phụ hãy yên tâm, có thời gian con nhất định sẽ đến”.
Lăng Khôi cực kỳ ngạc nhiên: “Duệ Hân, em vừa gọi bà ấy là gì?”
“Em gọi sư phụ đấy. Sao vậy?”, Tô Duệ Hân rất dí dỏm: “Sư phụ nói là cảm thấy rất có duyên với em, nên muốn nhận em làm đồ đệ”.
Lăng Khôi vỗ trán.
Trời ạ.
Thủy Nguyệt này bị sao vậy?
Tô Duệ Hân chỉ vì trò chuyện vui vẻ với Thủy Nguyệt mà đã trở thành đồ đệ của Thủy Nguyệt sao?
Được rồi, sư phụ ngầu lắm.
Thủy Nguyệt liếc nhìn Lăng Khôi: “Không phải là con đang ghen đấy chứ?”
Lăng Khôi nói: “Xì, con ghen cái gì chứ? Con còn được lợi ấy chứ”.
Thủy Nguyệt mím môi rồi bật cười: “Không ghen là tốt. Lăng Khôi, con lên lầu năm với sư phụ. Duệ Hân, con ở đây chờ sư phụ nhé”.
Sau đó, Thủy Nguyệt đưa Lăng Khôi lên lầu năm, rồi lên lầu sáu.
Lăng Khôi nói: “Sư phụ, rốt cuộc sư phụ muốn làm gì thế?”
Thủy Nguyệt nói: “Sư phụ đã biết tất cả những chuyện xảy ra ở thị trấn Tào Dương rồi. Thằng nhóc này cũng khá đấy. Ngay cả Bạch Kim Thu mà con cũng giết rồi sao?”
“Sao vậy? Không thể giết ư?”, Lăng Khôi có dự cảm không lành.
Trong ấn tượng của Lăng Khôi, Thủy Nguyệt quanh năm suốt tháng đều ở lầu Tích Sơn. Bà ấy về cơ bản không hỏi han gì đến những chuyện ở bên ngoài, chứ đừng nói đến hành vi của bản thân anh. Nhưng lần này, bà ấy đã hỏi đến.
Có vẻ như chuyện này không hề nhỏ.
Thủy Nguyệt nói: “Đương nhiên là không thể giết được”.
Lăng Khôi nói: “Sao vậy ạ?”
“Con không nên giết ông ta, còn bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch của Bạch Kim Thủy cũng bị con giết sạch rồi. Điều này sẽ mang đến tai họa cho Trung Hải chúng ta”, Thủy Nguyệt thì thầm với giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Lăng Khôi hiếm khi thấy giọng điệu của bà ấy nghiêm túc đến như vậy.
Thủy Nguyệt tiếp tục nói: “Chúng ta không thể chọc đến Càn Châu Giang Bắc được”.
Lăng Khôi đột nhiên cảm nhận được một áp lực khổng lồ.
Lăng Khôi chưa bao giờ đấu với Thủy Nguyệt, nhưng nếu phân tích từ mọi góc độ, có thể thấy thực lực của bà ấy hẳn là vô cùng mạnh, ít nhất cũng vượt xa Lăng Khôi.
Hơn nữa tính cách của Thủy Nguyệt rất cứng rắn, bà ấy thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ngay cả bà ấy mà cũng nói như vậy, áp lực của Lăng Khôi sao có thể không lớn chứ?
“Sư phụ biết, con là một người kiêu ngạo. Nếu có người gây sự với con, tính kế với con, hãm hại con, con chắc chắn sẽ giết không tha. Tuy nhiên, nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc thì khác, con có thể ngược đãi bọn họ, có thể đánh bại bọn họ, nhưng giết người thì không thích hợp”, Thủy Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ không phải đang nói chuyện giật gân đâu. Đây là số phận của Trung Hải. Không chấp nhận số phận cũng không được”.
Lăng Khôi lặng lẽ ngồi bên cạnh Thủy Nguyệt: “Xin sư phụ hãy nói thẳng”.
Thủy Nguyệt nói: “Võ thuật Trung Hải chúng ta đã được lưu truyền hai trăm năm nay, cũng từng xuất hiện vô số cao thủ, nhưng người đứng đầu vẫn là đạo sĩ Trung Nguyên. Năm đó đạo sĩ Trung Nguyên vì sao có thể sáng lập ra võ thuật Trung Hải? Đó chính là bởi vì đạo sĩ Trung Nguyên đã phát hiện ra ngôi mộ cổ Tích Sơn. Con có biết đạo sĩ Trung Nguyên đến từ nơi nào không?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Con không biết”.
Thủy Nguyệt nói: “Đạo sĩ Trung Nguyên đến từ Càn Châu Giang Bắc”.
Vãi chưởng!
Lăng Khôi hít sâu một hơi khí lạnh: “Một người xuất chúng như đạo sĩ Trung Nguyên cũng đến từ Càn Châu Giang Bắc sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Khi đạo sĩ Trung Nguyên đến Trung Hải, nơi này vẫn chưa được gọi là thành phố. Chính vì đạo sĩ Trung Nguyên sáng lập ra võ thuật mà sau đó, Trung Hải mới có những ảnh hưởng nhất định, cuối cùng đã trở thành một thành phố, có thể tự xây dựng đội quân hộ vệ của riêng mình. Tuy nhiên, nhờ sự giúp đỡ của Càn Châu Giang Bắc mà việc xây dựng thành phố Trung Hải mới có thể hoàn thành được”.
Lăng Khôi càng ngạc nhiên hơn.
“Càn Châu Giang Bắc có ba thế gia tông sư lớn, quan hệ của bọn họ cũng gần tương tự như ba thế lực của Trung Hải chúng ta. Nhưng bọn họ là thế gia tông sư, mỗi một thế gia đều có rất nhiều tông sư võ thuật. Trong đó, đứng đầu là nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch là vua của Càn Châu Giang Bắc. Năm xưa, đạo sĩ Trung Nguyên chính là người của nhà họ Bạch. Sau khi đi ngao du khắp nơi, cụ ấy đã đến vùng đất Trung Hải này để mở rộng lãnh thổ. Cuối cùng, cụ ấy đã liên kết với nhà họ Bạch để xây dựng nên thành phố Trung Hải”.
Lăng Khôi càng nghe càng kinh ngạc: “Ý của sư phụ là, sau khi đạo sĩ Trung Nguyên xây dựng nên thành phố Trung Hải, cụ ấy vẫn là người của nhà họ Bạch như cũ sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, thì đạo sĩ Trung Nguyên sẽ không đủ năng lực để có thể xây dựng thành phố. Nhưng sau khi thành phố được xây dựng xong, đạo sĩ Trung Nguyên bắt đầu cảm thấy không cam lòng. Bởi vì tài nguyên võ thuật và thu nhập hàng năm của Trung Hải, phần lớn đều phải dâng cho nhà họ Bạch”.
“Việc giao nộp ra phần lớn thu nhập hàng năm của Trung Hải, con có thể hiểu được. Nhưng tài nguyên võ thuật được phân bổ mỗi năm là ý gì?”
Lăng Khôi càng lúc càng cảm thấy thế giới này thật sự không hề đơn giản.
Sự hiểu biết của bản thân về thế giới này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Đối mặt với thế giới vượt quá sự hiểu biết của mình, Lăng Khôi theo bản năng duy trì một thái độ khiêm tốn.
Thủy Nguyệt nói: “Xem ra sự hiểu biết của con về thế giới này vẫn còn rất hạn chế. Tài nguyên võ thuật là do tỉnh Tam Giang cung cấp. Theo chỉ tiêu, tài nguyên võ thuật của mỗi thành phố đều được phân bổ. Đây là cách mà tỉnh Tam Giang kiểm soát toàn bộ tỉnh. Sau khi thành phố Trung Hải được xây dựng xong, mỗi năm đương nhiên đều sẽ nhận được sự phân bổ tài nguyên từ tỉnh Tam Giang”.
Lăng Khôi càng kinh ngạc hơn, anh hỏi: “Những tài nguyên võ thuật này, cụ thể là gì?”
Thủy Nguyệt nói: “Chúng chủ yếu được chia thành ba khía cạnh. Thứ nhất là pháp luật. Chỉ những thành phố được tỉnh Tam Giang cho phép mới có thể phát triển võ thuật một cách công khai và hợp lệ, mới có thể thống trị xã hội. Đây là nền tảng của võ thuật ở mỗi thành phố. Nếu không có điều này, võ thuật sẽ bị cắt đứt. Sư phụ sẽ cho một ví dụ: Giới võ thuật Trung Hải rất mạnh đúng không? Nhưng trước lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, giới võ thuật Trung Hải cũng đành lép vế. Nếu như không được pháp luật của tỉnh Tam Giang cho phép, thì trên thực tế, thứ mà Trung Hải có thể kiểm soát chỉ có quân đội, chứ không phải là giới võ thuật”.
Lăng Khôi gật đầu: “Thực sự đúng như vậy”.