Chiến Thần Phục Thù

Chương 331




Cuộc họp ba thế lực là cuộc họp của giới võ thuật cao cấp nhất Trung Hải.

Mỗi lần mở cuộc họp như vậy đều vì mục đích giải quyết các xung đột cấp cao nhất của Trung Hải.

Nói cách khác, sự tồn tại của cuộc họp ba thế lực chính là nền tảng của Trung Hải, có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn của Trung Hải. Mục đích ban đầu của việc thành lập là để ngăn chặn những bất ổn lớn ở Trung Hải.

Phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.

Bất kỳ bên nào trong ba thế lực đều có thể đề xuất triệu tập cuộc họp ba bên một cách hợp lý. Chỉ cần một bên nêu ra được lý do hợp lý, thì về nguyên tắc hai bên còn lại đều phải tham gia.

Trừ khi có một bên không ngại đi ngược lại với số đông, thì cũng có thể ngăn cản, nhưng chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.

Đây là tiến trình của cuộc họp.

Lần cuối cùng triệu tập cuộc họp ba thế lực chính là ngày diễn ra sự kiện trọng đại khi Lăng Khôi trở thành Trung Hải Vương.

Lần đó, chính Lăng Khôi đã đề xuất triệu tập cuộc họp ba thế lực.

Lần này, cuộc họp được khởi xướng bởi phủ Vân Phong.

Bách Gia Quyền là bên đầu tiên tuyên bố sẵn sàng hỗ trợ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực, thời gian triệu tập cuộc họp sẽ dựa theo yêu cầu của phủ Vân Phong.

Cuối cùng, chỉ có Tứ Phương Quán là chưa có bất kỳ phản hồi nào.

Cả giới võ thuật Trung Hải đều đang chờ câu trả lời của Cung Tường.

Lúc này, từ trên xuống dưới Tứ Phương Quán đều tập trung lại một chỗ, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Cung Tường.

Bắc Đường Mặc, Cung Lạc Hà đến phòng làm việc của Cung Tường.

Chỉ thấy Cung Tường đang ngồi bên bàn làm việc, uống trà cho đỡ buồn chán.

Bắc Đường Mặc trầm giọng nói: “Đại môn chủ, phủ Vân Phong đã khởi xướng cuộc họp ba thế lực, Bách Gia Quyền đã đồng ý tổ chức cuộc họp. Tứ Phương Quán chúng ta rốt cuộc có nên đồng ý hay không?”

Cung Lạc Hà nói: “Về nguyên tắc, chúng ta phải đồng ý triệu tập cuộc họp ba thế lực. Nhưng cuộc họp ba thế lực lần này rõ ràng là đang nhắm vào Lăng Khôi. Bọn họ làm rầm rộ như vậy, chỉ vì muốn vạch trần những việc làm xấu xa của Lăng Khôi tại cuộc họp ba thế lực, bọn họ muốn Lăng Khôi phải rơi xuống vực. Một khi Lăng Khôi mất đi vị trí Trung Hải Vương, kết cục của Tứ Phương Quán chúng ta sẽ vô cùng thê thảm”.

Trong ba thế lực, phủ Vân Phong và Lăng Khôi đang ở trong tình trạng nửa thù địch.

Còn Bách Gia Quyền vẫn luôn giữ thái độ trung lập, khách quan. Trước đây mọi người đều không để ý nhiều đến lập trường của Bách Gia Quyền, không ngờ bây giờ Bách Gia Quyền lại kiên quyết ủng hộ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực như vậy. Điều này cho thấy lập trường của họ đã rất rõ ràng - muốn chống lại Lăng Khôi.

Bắc Đường Mặc nói: “Không ngờ lần này Bách Gia Quyền lại ủng hộ việc triệu tập cuộc họp ba thế lực một cách kiên quyết như vậy. Nếu hai bên đã ủng hộ việc triệu tập cuộc họp thì Tứ Phương Quán chúng ta sẽ rất bị động”.

Đâu chỉ có bị động, là đi vào cùng đường lối cụt luôn rồi.

Tứ Phương Quán có thể từ chối triệu tập cuộc họp này không?

Về lý thuyết thì hoàn toàn có thể, nhưng nếu làm như vậy, Tứ Phương Quán sẽ rơi vào tình thế kiến bò trên chảo nóng.

Nếu làm như vậy sẽ bị hàng ngàn người chỉ trỏ, hàng chục nghìn người chửi rủa. Thậm chí vô số người trong nội bộ Tứ Phương Quán cũng sẽ nhảy ra để phản đối quyết định của những người quyết sách.

Tranh chấp nội bộ và áp lực từ bên ngoài sẽ là tai họa ngập đầu đối với Tứ Phương Quán.

Cung Tường nói: “Mấy ngày trước, phủ Vân Phong đã đề nghị triệu tập cuộc họp ba thế lực, nhưng vẫn chưa xác định được thời gian. Tại sao phủ Vân Phong lại đột nhiên nóng lòng đến như vậy? Tại sao lại nhất định muốn tổ chức một cuộc họp ngay hôm nay?”

Cung Lạc Hà nói: “Con vừa nhận được tin, Lăng Khôi đưa một bộ phận lữ đoàn hộ vệ Trung Hải đến khách sạn Dorsett, giết Tạ Ưng và Cửu gia, sau đó còn giết hơn ba mươi đàn em dưới quyền của họ. Tất cả người nhà họ Tô đều đã vào tù, toàn bộ tài sản của nhà họ Tô đều bị tịch thu. Nhà họ Tô đã bị tiêu diệt”.

Sắc mặt Cung Tường trở nên u ám: “Vậy là rõ rồi. Phủ Vân Phong vẫn luôn chờ đợi Lăng Khôi ra tay giết người. Hôm nay vừa thấy Lăng Khôi giết người, vì vậy phủ Vân Phong liền muốn triệu tập cuộc họp ba thế lực. Đây rõ ràng là muốn dồn Lăng Khôi vào chỗ chết!”

Cung Lạc Hà và Bắc Đường Mặc đều biết rõ, trước đây phủ Vân Phong đã liên tục tranh cãi về những việc đúng sai của Lăng Khôi, nói Lăng Khôi đứng đằng sau giật dây, gây ra những việc làm xấu xa ở thị trấn Tào Dương, khiến cho tiếng xấu của Lăng Khôi lan truyền khắp chốn.

Nhưng rốt cuộc đây cũng chỉ là dư luận.

Không có bằng chứng xác thực để kết tội cho những việc làm xấu xa coi mạng người như cỏ rác của Lăng Khôi.

Bây giờ thì hay rồi, Lăng Khôi đã công khai giết hơn ba mươi người trong khách sạn Dorsett.

Như vậy còn chưa đủ à?

Chẳng phải đã có thể kết luận Lăng Khôi chính là một tên ác ôn hay sao?

Nhân cơ hội này triệu tập cuộc họp ba thế lực, đưa ra bằng chứng như núi, xem Lăng Khôi cậu biện luận thế nào được?

Không có cách nào để biện luận cả.

Chỉ có thể chờ chết.

Cung Lạc Hà nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Tứ Phương Quán từ lâu đã cùng chung lập trường với Lăng Khôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Muốn vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi sao? Bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi.

Huống hồ, Cung Tường không hề có ý định vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi.

Cung Tường hỏi: “Bây giờ Lăng Khôi đang ở đâu?”

Bắc Đường Mặc nói: “Theo như tin tức thì Lăng Khôi đã dẫn theo lữ đoàn hộ vệ đến thị trấn Tào Dương. Trước đó, cậu ta đã bảo Huyết Vũ đưa sáu nghìn người của lữ đoàn hộ vệ vào thị trấn Tào Dương và bắt người bừa bãi. Nghe nói cậu ta đang tìm kiếm hung thủ thật sự đã giết hại Tô Duệ Hân. Hơn một nửa những người đã gây rối đều bị bắt. Khí thế hung hăng, mọi người đều nói Lăng Khôi tức giận điên cuồng đến mức muốn giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương”.

Cung Lạc Hà nói: “Nếu Lăng Khôi thực sự tiếp tục giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương thì anh ta sẽ thực sự trở thành kẻ thù chung của cả Trung Hải. Cho dù là xã hội bình thường hay là giới võ thuật, họ đều sẽ vùng lên để chống lại Lăng Khôi”.

Cung Lạc Hà rất lo lắng.

Cho dù Lăng Khôi anh có là Trung Hải Vương đi chăng nữa, thì anh cũng không thể chống lại mười ba triệu người của cả Trung Hải, cũng không thể chống lại toàn bộ giới võ thuật Trung Hải, không phải sao?

Tại khách sạn Dorsett, anh giết người hàng loạt, điên cuồng chém chết hơn ba mươi người.

Bây giờ anh dẫn toàn bộ lữ đoàn hộ vệ Trung Hải tiến vào thị trấn Tào Dương, anh muốn giết bao nhiêu người nữa mới có thể hả giận?

Ban đầu, những kẻ gây rối đã giết Tô Duệ Hân có đến mấy ngàn người.

Họ không chỉ là những người bình thường, mà còn là những người bệnh. Lẽ nào Lăng Khôi anh muốn giết sạch mấy ngàn người này hay sao?

Điều này thực sự sẽ khiến người dân phẫn nộ.

“Sự việc không hay rồi. Lần này Lăng Khôi thực sự sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu”, Cung Tường tỏ ra phiền muộn: “Nhưng có một điều mà tôi cảm thấy rất khó hiểu. Trước đây phủ Vân Phong đã bị Lăng Khôi chèn ép đến không thể ngóc đầu lên nổi, sao bây giờ còn dám gióng trống khua chiêng đứng ra phản đối Lăng Khôi như vậy?”

Đây cũng là thắc mắc của mọi người.

Điều này quá bất thường.

Cung Tường biết rõ nếu không làm rõ được kẻ đứng đằng sau chống lưng cho Diệp Vân Phong là ai, mà đã vội vàng đến đỉnh núi Tích Sơn để tổ chức cuộc họp ba thế lực, thì sẽ hỏng chuyện mất.

Một khi cuộc họp bắt đầu, Tứ Phương Quán sẽ không thể chống trả trước những lời chỉ trích của tất cả mọi người.

“Nếu tôi đoán không lầm, thì Diệp Vân Phong có lẽ đã tìm được người chống lưng. Từ hành động của Tạ Ưng và Cửu gia có thể thấy, bọn chúng là cùng một phe. Chẳng lẽ người chống lưng của Diệp Vân Phong chính là người ở Càn Châu, Giang Bắc?”, vẻ mặt Cung Tường tỏ ra ngờ vực: “Nếu là người ở Càn Châu, Giang Bắc, vậy thì không hay rồi”.

Bắc Đường Mặc nói: “Đúng vậy. Võ thuật ở Càn Châu, Giang Bắc quá hưng thịnh, thật sự mạnh hơn nhiều so với Trung Hải chúng ta. Chỉ cần một mình nhà họ Bạch thôi cũng đủ để chống lại toàn bộ giới võ thuật Trung Hải. Càng không cần phải nói đến các thế gia tông sư khác. Đã nhiều năm như vậy, nếu không phải đạo sĩ Trung Nguyên và những tiền bối của Càn Châu, Giang Bắc từng ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, thì Trung Hải chúng ta đã bị Càn Châu, Giang Bắc thôn tính từ lâu rồi”.

Khi nói câu này, sắc mặt Bắc Đường Mặc cũng tái nhợt.

Cung Tường nói: “Đúng vậy, nếu không có đạo sĩ Trung Nguyên bảo vệ Trung Hải, thì Trung Hải đã bị Càn Châu nuốt chửng từ lâu rồi. Bây giờ hiệp ước này cũng sắp hết hạn, Càn Châu không còn bị hạn chế nữa, vậy thì việc Càn Châu nhúng tay vào Trung Hải cũng là hợp tình hợp lý”.

Cung Lạc Hà nói: “Vậy chúng ta không còn cơ hội nữa rồi sao?”

Cung Tường lắc đầu: “Nếu như kẻ đứng đằng sau chống lưng cho Diệp Vân Phong là người ở Càn Châu, Giang Bắc, vậy thì lần này Trung Hải chúng ta coi như xong đời. Lăng Khôi chắc chắn sẽ chết”.

“Không thể nào? Thực lực của Lăng Khôi rất mạnh. Ngay cả Lam Ngạo Thiên cũng bị Lăng Khôi đánh bại. Lăng Khôi giờ đang trong trạng thái tốt như vậy, người ở Càn Châu chắc hẳn rất khó đối phó với anh ta chứ?”, Cung Lạc Hà không tin lắm.