Hôm nay sau khi ra khỏi bữa tiệc, Lăng Khôi đã nhận được tin nhắn của Tô Duệ Hân hẹn gặp anh ở đây. Tô Duệ Hân vội vã chạy đến đây ngay khi bữa tiệc kết thúc.
Cô không biết tại sao bình thường mình không hòa hợp với Lăng Khôi nhưng hễ thấy Lăng Khôi bị uất ức, cô lại quan tâm đến cảm xúc của anh như vậy.
Lăng Khôi giơ tay lên chỉ về đoạn sông phía trước: “Ba năm trước, ở tại nơi này, em đã cứu mạng anh. Sau đó cơ duyên tình cờ, em lại trở thành vợ của anh”.
Tô Duệ Hân nhìn nơi quen thuộc, nhất thời suy nghĩ mông lung như trở về buổi tối ba năm trước đó.
Hôm đó, cô bị nhà họ Tô gây áp lực, tâm trạng cực kỳ không tốt nên một mình chạy đến bờ sông Vọng Cổ khóc để giải tỏa tâm trạng. Kết quả lại nhìn thấy Lăng Khôi đang trôi theo dòng nước.
Lúc đó, trong người Lăng Khôi có hơn một trăm viên đạn, khắp cả người chằng chịt vết thương do dao, da thịt co quắp lại, cơ thể gần như thay đổi hình dạng trông rất giống xác chết.
Tô Duệ Hân xuất thân từ gia tộc làm nghề y là người rất lương thiện, cô bước đến xem thử hơi thở của Lăng Khôi, nhận ra anh vẫn còn thở. Thế là cô đã đưa Lăng Khôi đến bệnh viện Bình An để chữa trị. Sau khi kiểm tra, bệnh viện phát hiện ngoài vết thương do súng và vết thương mà mắt thường có thể thấy thì Lăng Khôi còn trúng hàn độc, chất độc đã xâm nhập vào xương.
Một người như vậy đáng lẽ đã chết rồi, lúc đó ngay cả bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Bình An cũng nói không thể cứu Lăng Khôi được nữa.
Nhưng Lăng Khôi lại kiên cường sống lại. Tuy ba năm nay sức khỏe giảm sút nhưng anh vẫn sống rất tốt.
Quá khứ này chính là bí mật của hai người.
Ngoại trừ hai người, không có người thứ ba biết chuyện.
Đây là lời đề nghị của Lăng Khôi lúc đó, Tô Duệ Hân cũng hứa nhất định sẽ giữ bí mật.
Lúc đó chuyện này khiến Tô Duệ Hân vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau đó Lăng Khôi trở thành con rể nhà họ Tô, cuộc sống không như ý, mâu thuẫn ngày càng nhiều. Cứ thế lâu dần, chuyện trong quá khứ dần dần bị lãng quên.
“Ba năm nay, cảm ơn em đã giữ bí mật này cho anh, cũng cảm ơn em đã chăm sóc, nuôi anh ba năm”, Lăng Khôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giọng nói rất trầm ấm: “Anh biết ba năm nay anh đã mang đến rắc rối rất lớn cho em, khiến em trở thành trò cười của nhiều người. Thậm chí anh còn trở thành kẻ cặn bã lừa dối khiến em ghét anh. Thế nhưng…”
Lăng Khôi quay đầu lại nhìn người vợ xinh đẹp như hoa trước mặt: “Nhìn em phải chịu ấm ức, anh rất đau lòng. Những người cười nhạo em, khinh thường em, ức hϊếp em, anh đều nhớ kĩ trong lòng. Nếu em cũng cảm thấy uất ức, nếu em không muốn bị người khác chê cười, lợi dụng, coi thường nữa thì cứ nói với anh, được chứ?”
Tô Duệ Hân ngạc nhiên nhận ra hôm nay Lăng Khôi rất có khí chất, khác hoàn toàn tên vô dụng dạ dạ vâng vâng bình thường. Thậm chí có sức hấp dẫn đặc biệt thu hút cô.
Một lúc lâu sau, Tô Duệ Hân mới hoàn hồn, ngoảnh mặt đi nói: “Dù tôi nói với anh thì có tác dụng gì chứ? Tôi sinh ra ở nhà họ Tô, lớn lên trong nhà họ Tô, bố tôi lại là con riêng của nhà họ Tô, đến bây giờ còn bị người khác soi mói. Tôi sinh ra đã định là sẽ không được nhà họ Tô xem trọng, có lẽ đây là số mệnh của tôi. Bắt đầu từ lúc sinh ra cho đến nay, mọi chuyện đều đã được quyết định rồi”.
Tô Duệ Hân bước lên trước hai bước đứng ngang với Lăng Khôi, hai tay vịn lan can nhìn dòng chảy của sông Vọng Cổ, nói: “Lăng Khôi, hôm nay cảm ơn anh đã nói những lời đó giúp tôi. Tôi đã tuyệt vọng với cuộc đời của mình rồi, ngày mai, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi”.
“Em vẫn muốn gả cho Trần Giang à?”
Tô Duệ Hân nói: “Tôi đã hiểu dù tôi có cố gắng thế nào cũng không được nhà họ Tô tôn trọng, dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng chỉ là công cụ của nhà họ Tô, vậy thì tại sao tôi còn phải vùng vẫy trong đó nữa chứ? Lần này bà nội công khai nói nếu tôi không ly hôn với anh thì tôi và bố mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Tôi không thể bỏ mặc bố mẹ tôi được, xin lỗi Lăng Khôi”.
Lăng Khôi nhíu chặt mày, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.
Tô Duệ Hân lau khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Lăng Khôi, tuy ba năm nay anh rất vô dụng, không làm được gì, nhưng không biết tại sao tôi nhận ra tôi đã quen với sự có mặt của anh. Lúc ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất yên bình, đây là cảm xúc trước nay tôi chưa từng cảm nhận được. Anh yên tâm, trái tim tôi đã chết rồi, tình yêu cũng đã vùi lấp, gả cho Trần Giang cũng sẽ không để anh ta đụng vào cơ thể tôi, nếu không tôi đâm đầu vào tường mà chết”.
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Tô Duệ Hân hiện lên vẻ bi thương và tuyệt vọng cùng cực: “Trước đây tôi cũng từng khao khát có thể gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, anh ấy sẽ dẫn tôi đi khắp nơi, bên nhau trọn đời, không bao giờ chia xa”.
“Bây giờ mọi chuyện đều như ảo ảnh hão huyền. Sinh ra không đúng lúc, yêu không đúng người, những nơi đi đến đều là số mệnh”, Tô Duệ Hân lê từng bước nặng nề rời đi.
Lăng Khôi nhìn bóng dáng xinh đẹp dần khuất bóng đó, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc, anh chính là người đó, tương lai anh sẽ dẫn em đi khắp thế giới”.