Nếu Lăng Khôi không cho bọn họ một lời giải thích thì có lẽ bọn họ sẽ xông lên ăn sống Lăng Khôi.
Anh Đầu Trọc vô cùng tức giận, chống gậy xông tới trước mặt Lăng Khôi: "Tên nhãi ranh, khỉ gầy là người của tao. Mày lại công khai giết chết nó, bây giờ mày lại không giải thích với tao sao?"
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, sừng sững kiên cường, không nói một lời.
Anh Đầu Trọc tiếp tục hét lớn: "Tao là người của Cửu gia, có vô số ông lớn chống lưng cho Cửu gia, một trong số đó là hội trưởng Tạ - Tạ Ưng. Mày giết khỉ gầy cũng chính là giết người của hội trưởng Tạ. Nếu mày không cho tao một lời giải thích hài lòng thì tao sẽ khiến mày chết không có đất chôn”.
"Giải thích à? Được tao giải thích cho mày!"
Lăng Khôi lạnh lùng mở lời rồi đưa tay phải lên.
Lý Tuấn rất thức thời đưa khẩu súng lục cho Lăng Khôi, Lăng Khôi giơ súng lên, ngắm thẳng vào đầu của anh Đầu Trọc.
Anh Đầu Trọc chấn động, vô thức cảm thấy sợ hãi, nhưng nhớ tới bản thân có Cửu gia và Tạ Ưng chống lưng, trong lòng bỗng trấn tĩnh lại không ít, ép bản thân giữ bình tĩnh nói: "Tên nhãi ranh, mày dám giết tao à? Tao là cánh tay đắc lực bên cạnh Cửu gia. Mày mà đụng vào tao, Cửu gia nhất định sẽ không tha cho mày”.
Lăng Khôi không nói một lời, thẳng tay bóp cò.
"Pằng!"
Một phát bắn xuyên đầu, hộp sọ nứt toác.
Máu tươi chảy loang lổ dưới mặt đất.
Tim của tất cả mọi người đều bị dọa sợ chết khiếp.
Quá đáng sợ!
Nói giết là giết luôn vậy sao?
Anh Đầu Trọc nhiều lần nhấn mạnh rằng mình là người của hội trưởng Tạ, mà cậu ta cũng không thèm để tâm chút nào ư?
Lúc này đám người Cửu gia, Tạ Ưng, bà cụ Tô đều cảm thấy hoang mang và sợ hãi không nói thành lời.
Lăng Khôi còn không chớp mắt.
Chuyện ở thị trấn Tào Dương, anh Đầu Trọc và tên khỉ gầy chính là những kẻ trực tiếp gây nên.
Không nhận tội thì đã đành, lại còn dám đứng trước mặt uy hiếp anh sao?
Ai cho hắn cái gan đó?
Lưới trời lồng lộng, các người phạm tội, lẽ nào cho rằng không có ai có thể thay trời hành đạo sao?
Cửu gia hoàn hồn lại, ép bản thân trấn tĩnh nói: "Lăng Khôi, cậu có biết mình đang làm gì không? Hắn là người của tôi, người của Cửu gia tôi!"
Lúc này bà cụ Tô nói: "Lăng Khôi, cậu cho rằng mình làm vậy là rất khí phách sao? Chẳng qua cậu cũng chỉ dẫn hai tên khốn tới để khoe khoang mà thôi. Đắc tội với Cửu gia, đắc tội hội trưởng Tạ thì đến thần tiên cũng không cứu được cậu đâu. Cậu chờ chết đi”.
Trên mặt bà cụ Tô tràn đầy sự ngạo mạn và khinh thường.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên có một đội quân thiết giáp mặc trang phục ngụy trang xông vào.
Toàn bộ đều trang bị đầy đủ vũ khí.
Mười người, một trăm người, hai trăm người, ba trăm người, năm trăm người.
Khí thế vô cùng hùng mạnh.
Tiếng bước chân đều răm rắp, mặt đất rung lên bần bật.
"Bịch bịch bịch!"
Trong tay mỗi chiến sĩ đều cầm một khẩu súng tiểu liên, ngắm thẳng vào từng người có mặt ở hiện trường.
"Tướng quân. Xin lỗi, tôi đến muộn rồi!"
Một chiến sĩ tới bên cạnh Trương Thượng Thanh, cung kính cúi người xuống.
Hôm nay Trương Thượng Thanh sẽ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải.
Đây là quyết định của Huyết Vũ.
Đương nhiên Lăng Khôi không có ý kiến gì với quyết định của cô ấy.
Trương Thượng Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn chiến sĩ kia một cái, anh ta lập tức hiểu ra, quay người lại thực hiện nghi thức chào trong quân đội với Lăng Khôi: "Binh đoàn trưởng binh đoàn hai thuộc lữ đoàn hộ vệ Trung Hải - Lý Lân, kính chào Trung Hải Vương!"
"Kính chào Trung Hải Vương!"
Tất cả năm trăm chiến sĩ vừa tiến vào đồng loạt đứng thẳng, thi lễ, trăm miệng một lời.
Giây phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người thanh niên này là Trung Hải Vương thật sao?
Gần như ngay sau đó, Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Giang Nhược Ly và Trần Lâm lần lượt bước vào.
Sau khi nhìn thấy Lăng Khôi, mọi người đồng loạt cúi người xuống chào hỏi: "Kính chào Trung Hải Vương!"
Ngay cả nhân vật máu mặt như Mã Đằng mà ở trước mặt Lăng Khôi cũng như em trai nhìn thấy anh cả.
Bà cụ Tô chỉ thấy da đầu tê rần, cả người run rẩy.
Vừa nãy bà ta không tin Lăng Khôi là Trung Hải Vương bởi vì bà ta không biết đội quân này.
Nhưng bây giờ khi thấy Mã Đằng cúi người một góc chín mươi độ, công khai gọi Lăng Khôi là Trung Hải Vương.
Lúc này bà cụ Tô không thể không tin - đứa cháu rể mà nhà họ Tô không coi trọng này thật sự là Trung Hải Vương.
Từ đầu tới chân bà ta đều đã lạnh cóng.
Tiêu rồi!
Nhà họ Tô tiêu đời rồi!
Sao có thể như vậy?
Ngay sau đó, Tống Bác Văn dẫn theo bà cụ Tư xông vào, nhìn thấy Lăng Khôi liền quỳ xuống đất.
Tống Bác Văn run rẩy nói: "Trung Hải Vương, xin lỗi. Tôi tới muộn rồi. Chuyện ở đây lẽ ra phải do tôi giải quyết”.
Bà cụ Tư cũng run lẩy bẩy nhận sai: "Mong Trung Hải Vương cho nhà họ Tống, cho sàn đấu ngầm của chúng tôi một con đường sống. Chúng tôi tới muộn rồi”.
Tại sao bọn họ phải căng thẳng như vậy?
Bởi vì trước đó Lăng Khôi chưa từng lộ mặt, còn trên dưới Trung Hải thì xuất hiện lời đồn sắp bãi bỏ Lăng Khôi. Nhà họ Tống vẫn không thể hiện thái độ là đứng bên phe nào. Lúc này nghe tin Lăng Khôi xuống núi và đã tới khách sạn Dorsett, nhà họ Tống mới vội vã chạy tới đây.
Sợ Lăng Khôi hiểu nhầm nhà họ Tống có dã tâm, nếu như vậy thì cả nhà họ Tống có thể sẽ rơi vào bước đường ngàn đời không quay lại được.
Giữa lúc sóng to gió lớn như thế này nhà họ Tống vội vã lựa chọn đứng về phía Lăng Khôi.
Tim của bà cụ Tô vỡ vụn.
Đây là nhà họ Tống đấy.
Nhà họ Tống - một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải.
Cho dù hiện giờ bà cụ Tô đã giúp nhà họ Tô trở thành thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, nhưng trước mặt nhà họ Tống cũng chẳng là gì.
Kết quả người cầm lái nhà họ Tống lại quỳ trước mặt Lăng Khôi cầu xin tha thứ.
Bà ta thật sự chấn động.
Nhưng những việc đáng sợ hơn vẫn đang dần xảy ra...
Ở bên ngoài lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói lớn vang lên.
"Xin lỗi, tông sư Lăng, tôi tới muộn rồi”.
Đường Lâm dẫn theo Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Khôi rồi vội quỳ xuống.
Vài ngày trước, nhà họ Đường cũng không công khai bày tỏ thái độ đứng về phía bên nào. Lúc này lại chậm chạp tới trễ, trong lòng Đường Lâm rất hoang mang, chỉ sợ Lăng Khôi nghi ngờ cụ ta hai lòng.
"Trước đó tôi ra ngoài vận chuyển một lô hàng, không ở Trung Hải, nhưng tôi vẫn luôn dặn dò Đường Thục Thanh, nói với tất cả trên dưới nhà họ Đường rằng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, nhà họ Đường chúng tôi vẫn luôn ủng hộ tông sư Lăng. Hôm nay tôi vừa về tới Trung Hải liền vội tới đây xin được tha tội, tôi nguyện thịt nát xương tan vì cậu Lăng”. Đường Lâm giải thích.
Lăng Khôi không nói gì, Đường Lâm vẫn quỳ dưới đất, cũng không dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tất cả mọi người trên dưới nhà họ Tô đều thấy lạnh thấu xương.
Vậy là hết rồi sao?
Không.
Trần Tử Long - gia chủ nhà họ Trần dẫn theo người nhà họ Trần lần lượt bước lên phía trước, quỳ xuống nhận lỗi, cầu xin tha thứ: "Trần Tử Long tôi dẫn theo người nhà họ Trần, xin thề sống chết đều trung thành với tông sư Lăng”.
Gia chủ của bốn gia tộc lớn ở Trung Hải đều có mặt ở đây, nhất quyết quỳ không dậy.
Toàn thân bà cụ Tô đổ mồ hôi lạnh!
Chết lặng!
Bầu không khí xung quanh như bị rút hết đi.
Sự yên lặng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi, chờ người thanh niên này mở lời.
Lăng Khôi nhìn bà cụ Tô, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi Lăng Khôi chính là cậu Lăng, cũng chính là Trung Hải Vương”.
"Trước đây, dự án y học thảo dược mà nhà họ Tô của bà cướp được từ trên tay của Công đoàn Trung Hải là do tôi cho Tô Duệ Hân. Bệnh viện Bình An cũng là tôi mua cho Tô Duệ Hân”.
"Đại hội sàn đấu ngầm trước đây do tôi đè bẹp”.
"Tập đoàn Hàn Thị là do tôi hủy diệt”.
"Tôi là người đặt dấu chấm hết cho nhà họ Tần. Tần Phong, Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long là do tôi giết”.
"Trung Hải Vương tiền nhiệm - Diệp Vân Phong là do tôi đánh bại”.
"Lam Ngạo Thiên cũng là tôi đánh bại”.