Lăng Khôi mặc áo đại cán, chắp tay sau lưng bước tới.
Theo sau Lăng Khôi là hai người đàn ông lực lưỡng trong trang phục rằn ri.
Đó là Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.
Ba người cùng bước vào.
“Ở đây náo nhiệt quá nhỉ!”
Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Người nhà họ Tô nhìn thấy Lăng Khôi lập tức tỏ vẻ không vui.
Tô Toàn khịt mũi nói: “Ôi chao, đây chẳng phải là thằng chồng vô dụng Lăng Khôi bị nhà họ Tô chúng ta đuổi ra khỏi nhà sao? Hôm nay là lễ chúc mừng thành tích nửa đầu năm của tập đoàn Tô Thị chúng tôi, không phải là nơi mà thứ rác rưởi như cậu có thể tham gia, mau cút đi”.
Nhà họ Tô vẫn chưa biết Lăng Khôi chính là anh Lăng.
Tô Thần cũng nói: “Lăng Khôi, hôm nay ở đây có rất nhiều nhân vật lớn ở Trung Hải. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ở rể bị nhà họ Tô đuổi đi mà thôi, cậu không có tư cách đến đây, mau cút đi”.
Tàn nhẫn vô tình, không hề nể mặt.
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Tôi khát nên đến uống ly rượu”.
Tô Thần lạnh lùng nói: “Rượu của nhà họ Tô chúng tôi, mỗi chai cũng phải mấy chục nghìn tệ. Cậu không có tư cách uống. Nếu cậu đến xin cơm thì tôi có thể cho cậu một miếng”.
Nói xong, Tô Thần bảo nhân viên phục vụ mang hộp cơm đến, cho ít thức ăn vào, cuối cùng nhổ nước miếng, đậy nắp lại, ném xuống dưới chân Lăng Khôi: “Cơm này cho cậu, cậu cút đi được rồi đấy”.
Sỉ nhục một cách trắng trợn.
Lăng Khôi kìm nén cơn giận, mỉm cười: “Liễu Oanh, Tô Thần, các người có biết Tô Duệ Hân sắp chết rồi không? Các người có biết bây giờ Chu Lam vẫn còn đang trong phòng cấp cứu không?”
Bà cụ Tô và Tô Thần đều tỏ vẻ không vui.
Lăng Khôi nói tiếp: “Tô Duệ Hân sắp chết, Chu Lam sống chết còn chưa rõ. Nhà họ Tô các người không những không đi thăm, ngược lại còn ở đây tổ chức tiệc tùng. Lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi sao? Các người không bằng loài cầm thú!”
Tô Thần lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu câm miệng. Đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi, một thằng rể vô dụng như cậu có tư cách gì mà nói này nói kia chứ?”
Tô Toàn nói: “Có tin tôi lập tức gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài không hả?”
Bà cụ Tô nói: “Lăng Khôi, hôm nay là thời khắc đỉnh cao tập đoàn Tô Thị chúng tôi vượt qua tập đoàn Nhân Hòa, những người đến tham gia đều là lãnh đạo cấp cao ở Trung Hải, cậu không thể phá hỏng buổi lễ này được”.
Lời nói của ba người đều rất lạnh lùng.
Lăng Khôi chắp tay nói: “Lẽ nào trong mắt nhà họ Tô các người, thời khắc huy hoàng này còn quan trọng hơn cả tính mạng của Duệ Hân sao?”
Bà cụ Tô cao ngạo đáp: “Tô Duệ Hân sớm đã không còn là người của nhà họ Tô rồi. Chúng tôi đã dứt khoát đuổi cả nhà nó ra khỏi nhà họ Tô. Sự sống chết của nó liên quan gì đến chúng tôi chứ? Trên đời này ngày nào cũng có người chết, lẽ nào nhà họ Tô chúng tôi phải quan tâm hết sao? Đúng là nực cười”.
Lăng Khôi cười nói: “Được thôi, nhà họ Tô mà Duệ Hân đã từng đổ mồ hôi và nước mắt để cống hiến, hóa ra lại là một đám người vong ân bội nghĩa. Năm đó nếu không có Duệ Hân ra mặt thì nhà họ Tô rác rưởi các người sao có thể lấy được dự án y học thảo dược chứ? Bây giờ các người lại vì lợi nhuận của của dự án y học thảo dược mà đuổi Duệ Hân ra khỏi nhà? Đúng là vong ân bội nghĩa”.
“Đuổi Duệ Hân thì đã đành, sau đó các người biết Duệ Hân được anh Lăng nâng đỡ, lại bám lấy Duệ Hân, muốn dựa dẫm nào anh Lăng”.
“Tiếp đó các người lại dựa vào nhà họ Đường, hy vọng thông qua nhà họ Đường để đối phó với với Duệ Hân và anh Lăng. Kết quả là nhà họ Đường bị tóm gọn”.
“Các người vẫn không biết dừng lại, mà ngược lại tiếp tục dựa vào nhà họ Tần, muốn thông qua nhà họ Tần để đối phó với anh Lăng, kết quả là anh Lăng một trận phong Vương, nhà họ Tần bị hủy diệt. Kế hoạch của các người lại thất bại lần nữa”.
“Các người vì để bám vào nhà họ Tần, còn chủ động dâng Tô Duệ Hân cho Tần Thiếu Long. Các người dựa vào đâu cơ chứ? Chẳng phải các người luôn miệng nói Tô Duệ Hân không phải là người nhà họ Tô nữa rồi sao? Dựa vào đâu mà giao Tô Duệ Hân cho người khác? Liễu Oanh, sao da mặt bà lại dày quá vậy?”
“Thất bại bao nhiêu lần vậy mà các người vẫn không từ bỏ, lần này còn muốn bám lấy Tạ Ưng, chống lại anh Lăng. Liễu Oanh, bà muốn anh Lăng chết đến vậy sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Khôi, sắc mặt của Liễu Oanh trở nên rất khó coi, lạnh lùng nói: “Thẳng rể vô dụng như cậu thì có tư cách gì để chất vấn người nhà họ Tô chứ? Quyết định của nhà họ Tô, một thằng rác rưởi như cậu có thể nói bừa sao? Cút ngay cho tôi! Bảo vệ, ném nó ra ngoài cho tôi”.
Bảo vệ không vào.
Bà cụ Tô hét lớn lần nữa, kết quả là bảo vệ vẫn không xuất hiện.
Lăng Khôi nói tiếp: “Lần này, nhà họ Tô các người bán quyền phát minh sáng chế của thuốc y học thảo dược cho Cửu gia, Cửu gia hợp tác với nhà họ Trương, mở nhà máy dược phẩm, điều chế lại thuốc y học thảo dược, cắt giảm thành phần, khiến thuốc mất đi nhiều công dụng, hại không ít người táng gia bại sản. Dịch bệnh ở thị trấn Tào Dương bùng phát là do hành vi mua máu độc ác của Cửu gia tạo ra. Khiến mấy chục nghìn gia đình tan nát. Nhà họ Tô các người rõ ràng là biết rất rõ, nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ”.
“Tô Duệ Hân là cô gái lương thiện, hai lần đưa đội y tế đến thị trấn Tào Dương chữa bệnh, muốn đẩy lùi dịch bệnh. Cô ấy còn bỏ ra rất nhiều tiền để yêu cầu nhà họ Tô điều chế thuốc y học thảo dược, kết quả là các người đều từ chối!”
“Lần thứ nhất, đội y tế của Duệ Hân bị bao vây và đánh đập ở thị trấn Tào Dương, khiến hơn một trăm người bị thương. Lần thứ hai, Duệ Hân đích thân ra mặt, kết quả là bị bệnh nhân gây chuyện đánh đến mức nửa sống nửa chết. Các người chính là kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này!”
“Các người hút máu người khác, vậy mà bây giờ ở đây ăn mừng trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải? Còn mơ tưởng gia nhập vào đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải? Nhà họ Tô các người xứng sao?”
Mỗi câu nói của Lăng Khôi đều tăng giọng lên.
Lửa giận ngút trời.
Bà cụ Tô không chịu đựng được nữa, quát lớn: “Nhà họ Tô chúng tôi làm gì cũng không đến lượt thằng vô dụng như cậu nói năng lung tung! Cậu chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mà nhà họ Tô chúng tôi vứt bỏ. Ba năm qua, nếu không có nhà họ Tô chúng tôi nuôi cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi. Cậu không cảm ơn nhà họ Tô thì đã đành, còn có tư cách gì mà ở đây quở trách chúng tôi?”
Nói xong, bà họ Tô lập tức quay người, nói với Tạ Ưng: “Hội trưởng Tạ, người này gây chuyện ầm ĩ, đổi trắng thay đen, còn bất kính với ông. Loại người này nên lập tức giết chết mới phải”.
Tạ Ưng khẽ gật đầu: “Vậy thì đánh chết đi”.
Nói xong, Tạ Ưng ra hiệu cho Cửu gia, anh Đầu Trọc và tên khỉ gầy phía sau lập tức đứng dậy, trong tay tên khỉ gầy cầm mã tấu, ngạo mạn đi về phía Lăng Khôi: “Thằng nhãi ranh, mày chết chắc rồi”.
Lăng Khôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn tên khỉ gầy, mà nhìn chằm chằm bà cụ Tô: “Liễu Oanh, tất cả những tội ác mà tôi nói về bà lúc nãy, bất cứ tội vào cũng đủ để tôi giết bà, nhưng bây giờ tôi nể mặt Duệ Hân, cho nhà họ Tô một cơ hội cuối cùng. Tất cả người nhà họ Tô lập tức vạch ra ranh giới rõ ràng với Tạ Ưng. Nhà họ Tô thừa nhận chuyện sự cố dịch bệnh là do nhà họ Tô và Tạ Ưng gây ra, đồng thời thông báo cho cả thế giới biết. Làm như vậy thì Lăng Khôi tôi có thể bỏ qua cho nhà họ Tô các người”.
Lăng Khôi nói một cách nghiêm túc.
Đây thật sự là cơ hội cuối cùng Lăng Khôi dành cho bà cụ Tô.
Nhưng tiếc là khi bà cụ Tô nghe thấy điều này, bà ta đã bật cười, như thể nghe thấy câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Ha ha ha, buồn cười quá. Lăng Khôi, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu có thể quyết định sự sống chết của nhà họ Tô chúng tôi sao? Cậu không biết mình là ai à? Hơn nữa, cậu không mở to mắt chó của mình nhìn xem hôm nay bất kỳ nhân vật lớn nào cũng có thể giết chết cậu. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ăn xin rác rưởi mà thôi”.
Lăng Khôi gật đầu, gằn từng chữ: “Tốt, tốt lắm, bà hỏi tôi là ai sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho bà biết tôi là ai!”