Chiến Thần Phục Thù

Chương 322




Lần xảy ra sự lột xác trước là khi Lăng Khôi có được Xích Dương Cửu Thiên, sau đó Tô Kinh Hồng lấy đầu đạn còn lại trong cơ thể ra.

Lần đó, Lăng Khôi từ một cao thủ ngoại kình đỉnh cao một bước trở thành tông sư võ thuật.

Có thể nói là một bước lên trời.

Đây gọi là khoảnh khắc bùng nổ sau hai mươi năm tích lũy.

Mà lần lột xác này còn đáng sợ hơn nhiều so với lần trước.

Lăng Khôi rõ ràng cảm nhận được sự tích lũy trong cơ thể còn nhiều hơn cả sáu mươi năm.

Đây chắn hẳn chính là sự tích lũy của Thủy Nguyệt.

Vừa mới bái làm sư phụ đã tặng cho mình món quà lớn như vậy.

Có thể thấy người này mặc dù tính tình bất thường, miệng lưỡi sắc bén nhưng vẫn vô cùng tốt với người đồ đệ Lăng Khôi này.

Có điều Lăng Khôi cũng biết, loại truyền công này là một loại dẫn dắt chứ không phải truyền thụ một cách cưỡng ép.

Toàn bộ phần tích lũy mà bản thân có được cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc so với những gì Thủy Nguyệt đã tích lũy được.

Thực lực thật sự của Thủy Nguyệt nhất định sẽ mạnh hơn ngàn lần so với những gì anh có thể tưởng tượng.

"Một chút máu thịt mà đã có hiệu quả thần kỳ như vậy. Người hành động trong bóng tối thật sự vô cùng huyền diệu, lại cũng vô cùng logic, có thể giải thích được”, Lăng Khôi chỉnh trang lại quần áo xong liền lui ra khỏi phòng ngủ của đạo sĩ Trung Nguyên.

Ba ngày xa cách, Lăng Khôi rất nhớ Tô Duệ Hân.

Cũng không biết bây giờ Tô Duệ Hân thế nào.

Nhưng lại xuất hiện vấn đề, làm sao để quay về tầng năm?

Ở đây không có cầu thang.

Người đá lại chẳng thấy đâu nữa.

Chết tiệt, tên người đá này là quỷ sao?

Một tảng đá to như vậy, nói biến mất là có thể biến mất ư?

Bức tường xung quanh đều rất dày, Lăng Khôi thử hét lớn xuống phía dưới để nhờ Thủy Nguyệt tới đón mình.

Nhưng giọng nói hoàn toàn không lọt ra ngoài được.

Chết tiệt, lẽ nào ông đây phải chịu chết ở nơi này sao?

Cuối cùng Lăng Khôi bỗng chợt nhớ ra, đi tới vị trí để lên tầng sáu trước đây, sờ mặt sàn lạnh lẽo: "Lúc đó người đá dẫn mình đi lên từ chỗ này. Mình đập đầu xuống chỗ sàn này thì có thể quay về lại tầng năm được không nhỉ?"

Tuy nhiên mặt sàn thật sự rất cứng, nếu cứ đập bừa xuống thì sẽ không bị vỡ đầu đấy chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự là nghĩ không ra được cách nào khác. Cuối cùng Lăng Khôi vẫn quyết định thử một lần.

Anh đập mạnh đầu xuống sàn!

"Bịch!"

Thế mà lại rơi thẳng xuống tầng năm.

"Được thật này. Sao lại ảo diệu thế nhỉ?", Lăng Khôi quay lại tầng năm, nhìn thấy người đá vẫn duy trì trạng thái ban đầu, sừng sững bất động.

Sao nó quay lại được thế?

Rốt cuộc đây là đá hay là người?

Đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như vậy.

Nơi này chỗ nào cũng kỳ lạ.

Lăng Khôi mỗi lần nghĩ tới lại thấy sởn gai ốc.

Có quá nhiều nghi vấn trong lòng.

"Thôi kệ, có thể là sự hiểu biết của mình với thế giới này vẫn còn quá ít. Rất nhiều nghi vấn nên giữ lại sau này từ từ tìm lời giải”, Lăng Khôi phất tay, gạt bỏ những suy nghĩ tò mò đó.

"Người đá, hy vọng lần sau gặp lại, ông sẽ không kỳ lạ như vậy nữa”.

Anh bước xuống tầng bốn.

Tô Duệ Hân đang yên tĩnh nằm trên ghế sofa.

Thủy Nguyệt vừa hoàn thành một lần trị liệu kiểm soát tim cho cô, mệt mỏi đứng dậy: "Cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, chắc vài ngày nữa là có thể tỉnh lại”.

"Cảm ơn sư phụ”.

Lần đầu gọi hai tiếng sư phụ, Lăng Khôi thấy lạ lẫm, nhưng cứ gọi mãi cũng thành quen.

Hơn nữa, thái độ của Lăng Khôi với Thủy Nguyệt cũng đã thay đổi rất nhiều, trong lòng đã chấp nhận người sư phụ này.

Thủy Nguyệt nói: "Con có thể tự xuống tầng, xem ra thiên phú cũng không tệ, rất nhiều thứ đã có thể tự mình hiểu ra rồi”.

Lăng Khôi bỗng xót xa trong lòng, thấy trên cánh tay của Thủy Nguyệt có quấn vải gạc, máu đã nhuộm đỏ tấm vải trắng, nhìn màu đỏ tươi chói mắt, anh nói: "Tay của sư phụ có sao không?"

"Không sao, mất một ít thịt mà thôi, không chết được”, Thủy Nguyệt không vui trừng mắt nhìn Lăng Khôi.

"Con... con...”

Lăng Khôi mở miệng mấy lần nhưng kết quả vẫn không biết nên diễn đạt thế nào.

Thủy Nguyệt khó chịu nói: "Có gì thì nói thẳng đi, đừng ậm ậm ừ ừ nữa”.

Lăng Khôi đáp: "Con không biết nên nói thế nào, con thấy sư phụ đối xử với con rất tốt. Sư phụ đối xử với con như vậy, sau này con cũng sẽ báo đáp lại sư phụ, nhất định sẽ không phụ lại sự phó thác của sư phụ”.

"Đừng nói mấy lời này nữa, con người sư phụ không quen nghe mấy lời quá hoa mỹ quá giả tạo”, Thủy Nguyệt không thèm để ý tới mấy lời ca tụng này.

"Lăng Khôi, Kình Lạc Hải Lan Kinh là món quà sư phụ tặng cho con. Con nhớ học hành nghiêm túc, ngoài ra sư phụ cũng cho con thêm một viên đan dược”.

Thủy Nguyệt thuận tay lấy ra luôn một chiếc hộp gấm to bằng bàn tay trẻ em đưa cho Lăng Khôi: "Trong thời điểm mấu chốt, có thể cứu con một mạng”.

Lăng Khôi mở chiếc hộp ra nhìn thử, bên trong là một viên thuốc màu xanh to bằng móng tay út. Ánh sáng màu xanh lấp lánh, một mùi thuốc ngào ngạt bốc lên. Vừa ngửi một hơi liền cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tinh thần sảng khoái.

Mặc dù Lăng Khôi không biết được nguồn gốc của viên thuốc này nhưng trực giác nói với anh rằng, đây là viên thuốc vô cùng phi thường.

"Cảm ơn sư phụ”.

Thủy Nguyệt phất phất tay: "Bên ngoài có người tìm con, đợi con ba ngày rồi. Con ra xem đi”.

"Sư phụ sẽ chăm sóc tốt cho vợ của con, yên tâm đi đi”.

Lăng Khôi định nói cảm ơn, Thủy Nguyệt cắt ngang nói: "Không cần cảm ơn sư phụ”.

Lăng Khôi không biết nói gì nữa chỉ đành đứng dậy rời đi.

Lúc đi tới chỗ cầu thang, Lăng Khôi dừng lại rồi nghiêm túc nói: "Con sẽ nhanh chóng quay lại, đưa cơm cho sư phụ”.

Bên ngoài Túy Tiên Lầu.

Bốn người Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Cung Tường, Bắc Đường Mặc đang yên lặng chờ đợi, nhìn thấy Lăng Khôi thì đồng loạt đi về phía trước.

Mã Đằng nói: "Cậu Lăng, cuối cùng cậu cũng ra ngoài. Cả Trung Hải sắp loạn đến nơi rồi”.

Lăng Khôi đáp: "Nói đi”.

Mã Đằng kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra một lượt, cuối cùng bổ sung: "Bây giờ các công ty và bệnh viện của tập đoàn Nhân Hòa ở khắp nơi đều bị đập phá, phải dừng hoạt động. Người dân vô cùng manh động, không thể ngăn cản. Tạ Ưng và Cửu gia liên kết với nhau gây áp lực cho Công đoàn Trung Hải, yêu cầu Công đoàn Trung Hải phải nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa”.

"Đáng sợ hơn là có kẻ tung tin rằng, trên dưới tập đoàn Nhân Hòa đều do cậu đứng sau chỉ đạo. Chuyện lần này cậu mới là kẻ ác đứng phía sau. Tin đồn này càng lúc càng nghiêm trọng, dấy lên một trận phong ba rất lớn trong giới võ thuật Trung Hải. Bây giờ, có không ít người đang chỉ trích cậu”.

"Diệp Vân Phong đang thúc giục ba thế lực mở một cuộc hội nghị để thảo luận, nghiên cứu về việc này, rõ ràng là muốn truy cứu trách nhiệm của cậu”.

Mã Đằng nói xong một hơi, thái độ rất hoang mang.

Ông ấy không ngờ được rằng, Lăng Khôi vừa lên chức bá chủ đã gặp phải biến cố lớn như vậy.

Lăng Khôi nói: "Đã tra ra người ra tay với Duệ Hân chưa?"

Mã Đằng rùng mình.

Quả nhiên trong cơn thịnh nộ Lăng Khôi sắp ra tay giết người rồi.

Một khi như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.

"Đã tra ra, là một nhóm bệnh nhân mắc bệnh HIV, bị người ta xúi giục, chạy tới thị trấn Tào Dương gây chuyện”, Mã Đằng không thể không nói, vợ của người ta đã bị đánh chết rồi, hỏi ông hung thủ là ai, ông có thể không nói được sao?

Lăng Khôi đáp: "Thông báo cho Huyết Vũ, chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, tiến vào thị trấn Tào Dương, bắt toàn bộ những bệnh nhân gây chuyện lại”.