Sau khi mọi người chào hỏi, Huyết Vũ nghênh đón Lăng Khôi vào trong căn cứ.
Tham quan căn cứ xong, Huyết Vũ mời mọi người cùng ăn cơm.
Lăng Khôi cũng tham dự.
Mặc dù trên bàn ăn Lăng Khôi không nói gì những đã đủ thể hiện vị Trung Hải Vương mới này coi trọng lữ đoàn hộ vệ Trung Hải thế nào. Tất cả mấy chục vị tướng lĩnh đều rất cảm động.
Sau khi ăn xong, Huyết Vũ tiễn Lăng Khôi ra về.
Lúc tới cổng, Huyết Vũ bước lên trước nói: "Anh Lăng, lữ đoàn hộ vệ Trung Hải phần lớn đều thuộc sự quản lý của tôi, thế nhưng đám tướng lĩnh này vẫn cần dùng. Lữ đoàn hộ vệ cần một tướng lĩnh hoàn toàn mới. Anh cảm thấy ai thích hợp để chỉ huy lữ đoàn hộ vệ?"
Mặc dù Huyết Vũ tạm thời có thể quản lý lữ đoàn hộ vệ, nhưng không thể huy lữ đoàn hộ vệ thời gian dài được.
Lăng Khôi nói: "Lý Tuấn và Trương Thượng Thanh, cô muốn tôi chọn một trong hai người đó sao?"
Huyết Vũ đáp: "Dùng tướng lĩnh từng chỉ huy lữ đoàn hộ vệ là phù hợp nhất. Năng lực của hai người này xuất chúng nhất, cũng chỉ có bọn họ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải mới có thể đảm bảo sự vững vàng của lữ đoàn hộ vệ được”.
"Chọn người nào kế nhiệm chức vụ lữ đoàn trưởng lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, cô tự quyết đi. Hôm nay tôi tới chính là để giữ thể diện cho cô”, Lăng Khôi rút một gói thuốc trong túi ra, châm một điếu thuốc.
Huyết Vũ cũng không nhiều lời nữa, tiễn Lăng Khôi lên xe, sau đó đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo xe của Lăng Khôi rời đi.
"Hiêu Vương, anh trở thành Trung Hải Vương, đây là khởi đầu, hơn nữa là khởi đầu thuận lợi. Rất nhiều chuyện cuối cùng đều phải kéo tấm rèm mở màn thôi”, Huyết Vũ lẩm bẩm một mình, khóe miệng cong lên, dưới ánh nắng, vô cùng xinh đẹp.
...
Thị trấn Tào Dương.
Ngô Giai Giai và Tô Ba mang theo số lượng lớn vật liệu, xây dựng điểm điều trị tạm thời trên khu đất trống ở thị trấn Tào Dương.
Trang bị thêm giường bệnh, tiếp nhận bệnh nhân nhiễm HIV.
Thời kỳ đầu lắp đặt một ngàn giường bệnh.
Nhưng rất nhanh sau đó đã hết chỗ.
Tình hình dịch bệnh lần này rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Một ngàn giường bệnh, hoàn toàn không đủ.
Hơn nữa, người bệnh của hai thị trấn xung quanh cũng không ngừng đổ xô đến.
Hiện trường gần như bị mất kiểm soát.
Ngô Giai Giai và Tô Ba bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
"Sao tình hình dịch bệnh lần này lại nghiêm trọng như vậy? Lúc trước khi tôi và sếp Tô đến thì tình hình còn lâu mới nghiêm trọng như vậy”, Tô Ba dẫn theo bảo vệ ngăn cản đám người đang đổ xô chen vào, sắc mặt tái mét.
Ngô Giai Giai nói: "Ở đây sắp mất kiểm soát rồi. Bây giờ tôi gọi cho sếp Tô ngay. Anh cố gắng một chút”.
Lần trước khi Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân tới khảo sát, có được số liệu là ba thị trấn xung quanh có tổng cộng tám trăm bệnh nhân nhiễm HIV.
Vì thế lần đầu điều phối cả nhân viên y tế và bệnh nhân là một ngàn giường bệnh.
Theo lý mà nói thì đã đủ rồi.
Vừa nãy, Ngô Giai Giai và Tô Ba còn đang vui vẻ, cho rằng bản thân đã hoàn thành một việc thiện.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, đột nhiên có mấy ngàn bệnh nhân đổ xô tới, ngay cả bảo vệ cũng không thể ngăn nổi.
Loạn rồi.
Loạn hết cả rồi.
Người phụ trách đối ngoại là trưởng thị trấn Trương của thị trấn Tào Dương, lúc này đang đi theo bên cạnh Ngô Giai Giai.
Ngô Giai Giai còn chưa kịp gọi điện thì đám đông bên ngoài đã hoàn toàn điên loạn.
Người người chen chúc, Ngô Giai Giai đứng còn không vững, điện thoại rơi xuống đất.
"Giai Giai, phải lập tức rời đi thôi, bên ngoài loạn lắm rồi!", lúc này Tô Ba kéo tay Ngô Giai Giai chạy đi.
Trưởng thị trấn Trương cũng rất bất đắc dĩ nói: "Thật sự vô cùng xin lỗi, dân chúng ở đây hung hãn. Những bệnh nhân khác thấy các vị không tiếp nhận bọn họ thì ra ngoài gây sự. Nơi đây sắp mất kiểm soát rồi, mau đi thôi”.
Ngô Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hàng ngàn người ở phía trước đang xông tới, trong tay cầm nào cuốc, nào xẻng, toàn các dụng cụ bằng sắt. Xông lên phía trước cứ thấy nhân viên y tế là đánh đập, phá hủy vật tư y tế, thậm chí ngay cả lều vải cũng bị xé.
Quá mức điên cuồng.
Dốc hết sức bình sinh Ngô Giai Giai mới thoát ra khỏi được đám đông, lên xe nhanh chóng rời đi.
Đi ra xe, quay đầu nhìn lại chỉ thấy điểm điều trị tạm thời ở phía trước đã hoàn toàn bị đập phá hoang tàn. Lửa cháy rực một vùng trời, thiêu đốt tất cả mọi thứ.
"Bọn họ đang làm gì vậy chứ? Chúng ta tốn mấy chục triệu tệ vào vật tư y tế, hơn hai trăm nhân viên y tế, hơn một nửa số đó đều bị thương, còn có người bị thương nặng!", Ngô Giai Giai điên cuồng gào lên: "Chúng ta không lấy một đồng một cắc nào, bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Làm cái gì vậy trời?”
Tô Ba nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trưởng thị trấn Trương thở dài: "Tôi cũng không ngờ người dân ở đây lại thô lỗ vô lễ như vậy, quá ngang ngược, thật không biết xấu hổ. Tôi cảm thấy nhục nhã thay cho họ. Sếp Ngô, xin lỗi cô. Thị trấn Tào Dương chúng tôi đã phụ lại tấm lòng thiện nguyện của các cô rồi. Tôi là trưởng thị trấn cũng không thể đảm bảo trật tự ở đây, thật xin lỗi”.
Ngô Giai Giai vứt điện thoại lên ghế, vô cùng tức giận.
Tô Ba nói: "Trưởng thị trấn Trương, có phải ông đã biết chuyện gì không?"
Trưởng thị trấn Trương thở dài: "Virus HIV lần này bùng phát quá nhanh. Chẳng mấy chốc mấy ngàn người ở thị trấn Tào Dương đã bị nhiễm. Ngày trước ở đây có người bán thuốc, có thể kéo dài tính mạng. Lai lịch bọn bán thuốc không rõ ràng, giá thuốc rất đắt, nhưng chỉ có thuốc của bọn chúng có tác dụng. Dân làng ở xung quanh không thể không mua. Sự quấy phá lần này có khả năng liên quan đến bọn bán thuốc”.
Ngô Giai Giai tức giận nói: "Còn có mấy tên bán thuốc kiểu này nữa sao? Bọn chúng có còn là người không chứ?"
Trưởng thị trấn Trương nói: "Thực lực của bọn bán thuốc rất mạnh, chúng tôi cũng không còn cách nào”.
Bên ngoài thị trấn Tào Dương.
Một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở bên đường.
Một tên trọc đầu ngồi ở hàng ghế phía sau, hắn chống gậy, đeo một cặp kính râm, yên lặng nhìn đám hỗn loạn, nhìn hiện trường bị đập phá và thiêu đốt trước mặt.
"Anh Đầu Trọc, tập đoàn Nhân Hòa còn muốn miễn phí chữa trị cho bệnh nhân ở thị trấn Tào Dương, thật là quá đáng. May mà anh Đầu Trọc mưu lược như thần, cho người tới phá nát điểm chữa trị của bọn chúng”, một tên gầy nhom miệng nhọn má hóp ở bên cạnh tươi cười rất vui vẻ.
Anh Đầu Trọc lạnh lùng nói: "Nếu bệnh dịch lần này được bọn chúng chữa trị dứt điểm chẳng phải là đường phát tài của chúng ta bị chặt đứt sao? Người như bọn chúng quá xấu xa”.
Tên khỉ gầy vui vẻ nói: "Đúng vậy, hết dịch bệnh rồi, ai cần thuốc của chúng ta nữa chứ? Em còn đang chờ để phát tài đây này”.
Anh Đầu Trọc nói: "Tiếp tục lái xe hiến máu đi tới những thị trấn quanh đây mua máu, để mấy tên ngu dốt này tới hiến máu. Người nào tới thì tặng thêm cho một con virus HIV. Mỗi một người đều là cái máy ATM của chúng ta. Kẻ nào dám tới cứu trợ mấy thị trấn này thì đập luôn kẻ đó!"
Tên khỉ gầy vô cùng phấn khởi: "Anh Đầu Trọc, lỡ như có người mất mạng thì sao?"
Anh Đầu Trọc nói: "Chúng ta có người đứng sau làm chỗ dựa. Cho dù là tai nạn chết người cũng chẳng sao cả, có ngươi bao che rồi thì chỉ cần lo việc bán thuốc kiếm tiền thôi”.
"Tuyệt vời. Có câu này của anh Đầu Trọc thì em yên tâm rồi, bây giờ em lái xe hiến máu đi mua máu đây, ha ha ha”, tên khỉ gầy lớn tiếng cười không ngừng: "Chúng ta mua máu với giá gấp đôi giá thị trường, mấy tên nông dân quèn này tranh nhau bán. Ai mà ngờ được, mỗi đồng tiền mà chúng lấy của chúng ta đều phải trả lại gấp hàng ngàn hàng vạn lần, ha ha ha!"
...
Sau khi rời khỏi căn cứ của lữ đoàn hộ vệ, Lăng Khôi quay về Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn.
Khoảng thời gian gần đây, ngoại trừ ở tứ hợp viện Tú Phường ra thì nếu có thời gian Lăng Khôi sẽ đến Túy Tiên Lầu.
Có lúc dù không nói chuyện chỉ cần yên lặng ngồi bên cạnh Thủy Nguyệt, bà ta đều rất vui vẻ.
Mặc dù bà ta luôn dùng lời lẽ chọc giận Lăng Khôi, cố ý coi thường Lăng Khôi.
Nhưng Lăng Khôi có thể cảm nhận được, trong lòng Thủy Nguyệt rất vui.
Bà ta đã cô đơn suốt hai mươi năm nay, trước giờ chưa từng có ai muốn ở bên cạnh bà ta. Cho dù là Phổ Lâm, mỗi lần đưa cơm tới cũng chỉ nói vài câu liền đi mất.
Lăng Khôi là người duy nhất coi trọng Thủy Nguyệt trong hai mươi năm qua.
"Nhóc con, nghe nói cậu đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Không tồi!"
"Nhóc con, cậu có dã tâm làm Trung Hải Vương, lại không có dã tâm bái tôi làm sư phụ, đúng là nhát gan”.
"Nhóc con, cơm cậu làm thật khó nuốt. Nhưng tôi lại muốn biết sau này cậu có dám làm cơm khó nuốt hơn nữa mang tới đây hay không?”
...
Những lời bà ta nói đều rất khó nghe.
Lăng Khôi không thèm để ý, có thời gian thì đọc sách, coi như bên cạnh có thêm một con ong bay vo ve.
Hôm nay, Lăng Khôi ở thư viện trên lầu bốn đọc sách cả một ngày, đến gần lúc xế chiếu, Lăng Khôi đột nhiên gấp sách lại: "Tôi phải đi đây”.
"Ừ”.
Gương mặt vui vẻ của Thủy Nguyệt nhất thời ủ rũ, sau đó rất tức giận: "Vậy thì cút đi”.
Lăng Khôi đã quen với trạng thái vui buồn thất thường này của Thủy Nguyệt từ lâu nên không tức giận: "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi bà”.
Thủy Nguyệt lại vui vẻ trở lại: "Cậu chỉ cần nói, trong Trung Hải này không có chuyện gì tôi không biết”.
Lăng Khôi hỏi: "Bà nghe nói đến núi Tuyết Long chưa?"
Lăng Khôi cũng không ôm hy vọng, chỉ thuận miệng hỏi.
Hai mươi năm trước, Thủy Nguyệt ở đây, có lẽ hai mươi năm qua bà ta chưa từng ra ngoài. Chí ít là người ta nói như vậy. Theo lý mà nói, bà ta cũng chẳng thể biết chuyện núi Tuyết Long.
Ai ngờ Thủy Nguyệt nghe xong thì toàn thân chấn động: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Lăng Khôi nói: "Ba năm trước, có ba tông sư võ thuật tới tỉnh Tam Giang, tìm Diệp Vân Phong nói chuyện một lần. Bà biết không?"
Lăng Khôi cho rằng sẽ nhận được lời phủ định.
Nhưng Thủy Nguyệt lại nói ra đáp án gây bất ngờ: "Biết. Lúc đó hai vị tông sư võ thuật ấy còn tới Túy Tiên Lầu tìm tôi”.
Lăng Khôi chấn động: "Bà có thể nói cho tôi biết lúc đó xảy ra chuyện gì không?"