“Hai trăm năm trước, Trung Hải vẫn là một mảnh đất vô chủ, quân phiệt chiếm đóng và chia cắt, dân chúng lầm than. Cộng thêm giặc ngoài xâm lấn, tàn sát người trong nước. Đạo sĩ Trung Nguyên đi ngang qua nơi đây rồi phát hiện Túy Tiên Lầu này phong thủy trù phú, từ đó ở chỗ này tu hành rồi thu nhận đồ đệ khắp nơi. Cuối cùng phát hiện ra một bí mật rất lớn”.
Thủy Nguyệt rủ rỉ nói: “Vì bí mật này, đạo sĩ Trung Nguyên quyết định cắm rễ ở nơi này. Chống lại giặc ngoài, tập hợp quân phiệt, khai sáng trường phái võ thuật. Cuối cùng mới khôi phục được trật tự của Trung Hải. Từ đó về sau, Trung Hải ổn định và kế thừa suốt hai trăm năm qua”.
Lăng Khôi nói: “Tôi nghe nói đạo sĩ Trung Nguyên là người đặt nền móng cho Trung Hải”.
Thủy Nguyệt nói: “Vậy cậu có biết trường phái võ thuật mà đạo sĩ Trung Nguyên khai sáng có nguồn gốc từ nơi nào không?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Không biết”.
Thủy Nguyệt nói: “Tất cả đều bắt nguồn từ một ngôi mộ cổ dưới hồ Túy Tiên”.
Lăng Khôi giật nảy mình: “Mộ cổ? Có phải nguyên nhân hồ nước lớn xuất hiện trên đỉnh núi cũng là do ngôi mộ cổ dưới nước?”
Thủy Nguyệt nói: “Không sai”.
“Nói cách khác, ban đầu đạo sĩ Trung Nguyên vốn là người rất bình thường, nhưng bởi vì phát hiện ngôi mộ cổ này mà một bước lên trời, trở thành một đại tông sư? Sau đó mới khai sáng trường phái võ thuật? Đặt nền móng cho Trung Hải?”, bỗng nhiên Lăng Khôi cảm thấy sự việc càng lúc càng không đơn giản.
Thủy Nguyện nói: “Cậu sai rồi, thời điểm đạo sĩ Trung Nguyên phát hiện ra ngôi mộ cổ này thì ông ấy đã là tông sư rồi”.
Cái gì?
Đạo sĩ Trung Nguyên đã là tông sư võ thuật trước khi tới đây ư?
Nói cách khác, một đại tông sư võ thuật bị một ngôi mộ cổ thu hút.
Vậy thì ngôi mộ cổ đó phải ghê gớm đến mức nào?
Thủy Nguyệt nói: “Có phải cậu cảm thấy rất kinh ngạc đúng không? Rốt cuộc là ngôi mộ cổ như thế nào mới có thể thu hút một tông sư cắm rễ ở đây? Không chỉ mình cậu tò mò đâu, vô số người rất tò mò. Những tông sư võ thuật khác cũng rất muốn biết rốt cuộc bên trong ngôi mộ cổ này có gì. Trong hai trăm năm qua, đã có hơn chục tông sư võ thuật xâm nhập Trung Hải vì muốn chiếm lấy hồ Túy Tiên. Trong đó có người không thành công rồi lui về, cũng có người chết ở chỗ này”.
Lăng Khôi đã không còn kinh ngạc, mà là kinh hoàng.
Thủy Nguyệt nói: “Ngôi mộ cổ này chính là ngọn nguồn của Trung Hải, cũng là nền tảng ổn định của Trung Hải, đồng thời nó cũng chính là tai họa của Trung Hải. Giang Bắc Càn Châu, Giang Nam Lệ Châu ở bên ngoài Trung Hải đều đang lăm le ngôi mộ cổ này. Nếu có một ngày Trung Hải thực sự suy thoái, đàn sói vây quanh sẽ đồng loạt bổ nhào về phía trước, lúc đó Trung Hải coi như xong đời”.
“Bao nhiêu người trước đó đã lấy cớ đến nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên nhưng thật ra đều là vì ngôi mộ cổ. Lần này Lam Ngạo Thiên đến Trung Hải cũng là vì ngôi mộ cổ. Cậu muốn làm bá chủ Trung Hải, cậu có thể phòng thủ được không?”
Lời của Thủy Nguyệt khiến Lăng Khôi sững sờ.
Lăng Khôi nói: “Vậy tại sao Diệp Vân Phong lại làm được?”
Thủy Nguyệt nói: “Tôi chưa hề công nhận ông ta là Trung Hải Vương”.
“Bà có thừa nhận hay không thì quan trọng đến vậy sao? Ở bên ngoài, ông ta chính là người được mọi người công nhận là Trung Hải Vương”, Lăng Khôi hết nói nổi.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu cũng đã nói ông ta chỉ là Trung Hải Vương trong mắt người khác. Vậy thì ông ta cũng chỉ là Trung Hải Vương trong mắt người khác mà thôi, tôi không công nhận ông ta, ông ta sẽ không có cách nào vượt qua hồ Túy Tiên, càng không có cách nào tiến vào ngôi mộ cổ”.
Lăng Khôi thấy đầu óc của mình hơi mông lung: “Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên và ngôi mộ cổ là một sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên ở ngay trên lầu trên, còn ngôi mộ cổ lại dưới nước”.
Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi, bà nói với tôi nhiều như vậy chính là muốn cho tôi biết rằng, ở Trung Hải, bà mới có quyền quyết định”.
“Ha ha, coi như cậu thông minh”, Thủy Nguyệt cười đến mức không ngậm được miệng: “Người mà tôi không công nhận thì chỉ là một kẻ thất bại mà thôi”.
Thủy Nguyệt này cũng ngầu thật, vậy mà nói thẳng ra Diệp Vân Phong là một kẻ thất bại.
“Vậy bà có nghĩ tôi cũng giống như vậy không?”, Lăng Khôi chỉ vào mình.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu mạnh hơn nhiều so với Diệp Vân Phong, cậu không phải kẻ thất bại. Tôi đã nói với cậu nhiều như vậy rồi, cậu cũng phải hiểu tôi có ý gì chứ?”
Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi có thể làm Trung Hải Vương nhưng phải nghe theo lệnh của bà?”
Thủy Nguyệt nói: “Cũng chưa nói tới mức nghe lệnh của tôi. Chỉ là có được sự công nhận của tôi mà thôi. Nếu tôi giúp cậu bước lên vị trí đứng đầu, cậu mới thật sự là Vương. Chỉ khi tiến vào ngôi mộ cổ mới là một cấp độ khác. Diệp Vân Phong cũng chỉ có vẻ bề ngoài oai phong hai mươi năm mà thôi. Tôi nghĩ đương nhiên thứ cậu muốn không chỉ là vẻ bề ngoài oai phong”.
Lăng Khôi im lặng.
Đây là một cuộc giao dịch.
“Làm thế nào mới có thể được bà công nhận?”, thái độ của Lăng Khôi hết sức nghiêm túc.
Thủy Nguyệt nói: “Tôi đã xem cậu quyết đấu với Lam Ngạo Thiên, thực lực rất tốt. Về thực lực, tôi cảm thấy cậu không có vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm về thân phận và tấm lòng của cậu”.
Lăng Khôi nói: “Bà nói thẳng ra đi”.
Thủy Nguyệt nói: “Cậu muốn xưng bá Trung Hải, làm chủ Trung Hải. Tôi có một điều kiện: tham gia với chúng tôi, bái tôi làm thầy”.
Lăng Khôi nói: “Xưa nay tôi không bái sư. Có thể đổi sang hình thức khác được không?”
“Không được. Chuyện này liên quan rất lớn đến ngôi mộ cổ, hai trăm năm qua, ngoại trừ đạo sĩ Trung Nguyên chỉ có tôi và chị gái tôi đi vào. Chỉ khi cậu trở thành học trò của tôi, tôi mới yên tâm dẫn cậu vào trong. Cũng chỉ có như vậy tôi mới có thể giúp cậu bước lên vị trí đứng đầu”, Thủy Nguyệt nghiêm túc nói.
“Mặc dù tôi không bài xích chuyện bái sư, nhưng bái sư là một chuyện lớn. Tôi không biết gì về bà, thực lực, nhân phẩm, đức hạnh của bà, v.v… tôi hoàn toàn không biết gì. Lỡ như tôi bái một con cầm thú làm thầy thì danh tiếng của tôi sẽ mất hết”.
Mặc dù lời nói của Lăng Khôi tương đối làm tổn thương người khác nhưng là lời thật lòng.
Nhưng Lăng Khôi cũng biết rõ làm bá chủ Trung Hải không đơn giản như vậy.
Xem ra đúng là phải có được sự công nhận của bà ma nữ này mới thật sự trở thành chủ của Trung Hải.
“Cậu lại dám chất vấn thực lực và nhân phẩm của tôi sao?”, Thủy Nguyệt rất không vui.
Lăng Khôi nói: “Nếu bà có đủ thực lực, tại sao không tự mình làm bá chủ Trung Hải?”
“Nếu như đức hạnh của bà đủ tốt, lần này Lam Ngạo Thiên mạo phạm giới võ thuật Trung Hải, tại sao bà không ra tay ngăn cản?”
Từng câu hỏi làm Thủy Nguyệt ngây ngẩn cả người.
“Cậu muốn biết đáp án sao? Vậy tôi nói cho cậu biết. Đi theo tôi”, Thủy Nguyệt kéo Lăng Khôi đi tới bên cạnh cửa sổ, chậm rãi kéo một cánh cửa sổ ra.
Chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đang hé mở một nửa chiếu vào đây, làm bừng sáng cả căn phòng u tối.
“Cậu nhìn tay của tôi có phải rất đẹp không? Rất căng bóng mịn màng?”
Thủy Nguyệt giơ lên tay phải của mình lên, say mê thưởng thức.
Quả thật là một đôi tay rất đẹp.
“Nhưng có đẹp đến mấy, nếu như không thể lộ ra ngoài ánh sáng thì có ích lợi gì đâu?”
Thủy Nguyệt chậm rãi đưa tay phải ra, dần dần đến gần ánh nắng mặt trời.
“Xèo!”
Khi tay của bà ta tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nó lập tức bị thiêu đốt đến mức bị bỏng rát.
Ánh nắng mặt trời giống như ngọn lửa cháy hừng hực, đốt cháy làn da của bà ta.
“Bà làm gì thế?”
Lăng Khôi vội vàng kéo tay của bà ta vào bên trong bóng tối, chỉ nhìn thấy trên mu bàn tay để lại một vết bỏng, tỏa ra mùi hương bị cháy khét đến cay sống mũi.
Sao có thể như vậy?
Lăng Khôi sợ ngu người.
“Cậu đã từng nghe đến từ người hành động trong bóng tối chưa? Tôi chính là người hành động trong bóng tối. Tôi không thể tiếp xúc với ánh nắng. Nếu không, tôi sẽ bị ánh nắng mặt trời đốt thành than trong vài phút”, Thủy Nguyệt trầm giọng nói: “Đây chính là số phận của tôi. Cả đời tôi phải sống trong bóng tối”.
Lăng Khôi bỗng cảm thấy trong lòng đau nhói.
“Không phải cậu nói chị gái Huyền Nguyệt của tôi cũng chết trong tay Lam Ngạo Thiên sao? Thật ra chị tôi không chết trong tay Lam Ngạo Thiên mà là chết dưới ánh nắng chói chang. Chị ấy không nên rời khỏi Túy Tiên Lầu. Năm đó tôi không ngăn cản được chị ấy”.
Thủy Nguyệt nói, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tôi không ngăn cản được chị ấy, chị ấy là người hành động trong bóng tối, tại sao có thể ra ngoài vào ban ngày được chứ? Nếu không, cho dù có mười Lam Ngạo Thiên cũng không bằng một phần của chị gái tôi”.
Lăng Khôi càng thêm giật mình.
Mười Lam Ngạo Thiên cũng không phải đối thủ của Huyền Nguyệt, quả nhiên Huyền Nguyệt này rất lợi hại.
Thủy Nguyệt là em gái của Huyền Nguyệt, e rằng thực lực cũng không kém nhiều.
Thủy Nguyệt nói: “Tôi đi vào Túy Tiên Lầu từ năm lên sáu, bây giờ đã sáu mươi hai tuổi, tôi đã trông coi tòa nhà này trọn vẹn năm mươi sáu năm rồi. Ngôi mộ cổ cần một người thừa kế, Trung Hải cần một người chủ nhân”.
Đột nhiên Lăng Khôi không phản bác được.
“Cậu hỏi ta tại sao lần này không ra ngoài ngăn cản Lam Ngạo Thiên, là bởi vì nếu tôi đi ra nắng thì sẽ chết. Nếu như tôi chết, mộ cổ sẽ không có ai trông giữ. Trung Hải cũng không thể cứu được”.
“Đạo sĩ Trung Nguyên khai sáng giới võ thuật, Tích Sơn bảo vệ ngôi mộ cổ, những người hành động trong bóng tối như tôi suốt hai trăm năm không suy yếu. Thành quả của hai trăm năm qua tuyệt đối không thể để mất trong tay tôi”.
Lăng Khôi nhất thời cảm thấy hết mực tôn kính.
Một cô gái, mới sáu tuổi đã bắt đầu đi vào bên trong tòa lầu này. Không có tuổi thơ, không có thanh xuân, không có hương hoa, có, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận.
Chờ đợi năm mươi sáu năm bên trong một tòa nhà.
Lăng Khôi không thể tưởng tượng nổi chuyện này cần ý chí thế nào mới có thể giữ vững đến tận lúc này.
Anh cũng đã từng mười năm chinh chiến.
Nhưng anh thì hào quang rực rỡ, hưởng hết vinh quang.
Còn người này lại yên lặng vô danh, thậm chí không muốn người khác biết. Một mình trông giữ năm mươi sáu năm.
“Điều nên nói, có thể nói, tôi đều đã nói hết cả rồi. Có bái sư hay không là do cậu quyết định. Nếu như cậu cảm thấy tôi không được thì cậu có thể đi”, Thủy Nguyệt nâng bàn tay phải bị bỏng của mình, nhìn phần thịt bị cháy khét. Sau đó bà ta hững hờ quay người, đi vào sâu trong bóng tối, càng lúc càng xa.