Biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín.
Bà cụ Tô triệu tập thành viên cốt cán của nhà họ Tô đến biệt thự để họp.
Tô Thần chống nạng, vừa tức giận vừa xấu hổ nói: “Bà nội, người của Công đoàn Trung Hải kiêu ngạo quá. Nhà họ Hàn đã ký hợp đồng chuyển nhượng dự án với chúng ta, cháu mang hợp đồng đến trụ sở của Công đoàn Trung Hải, thế mà họ không nghe giải thích đã đánh gãy chân cháu, còn tống cổ cháu ra khỏi tòa cao ốc. Rõ ràng Công đoàn Trung Hải đang chống đối với nhà họ Tô. Bà nội, bà nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu”.
Những người nhà họ Tô khác cũng không dám nói gì, ai mà không biết địa vị của Công đoàn Trung Hải ở thành phố Trung Hải chứ?
Nhà họ Tô dám đi đòi công bằng cho Tô Thần à?
“Công đoàn Trung Hải là ông trời ở thành phố Trung Hải. Dù cháu có bị đánh gãy chân, nhà họ Tô chúng ta cũng không thể đòi lại công bằng cho cháu, cháu cứ cho qua đi”, bà cụ Tô xua tay nói: “Dự án này rất quan trọng với nhà họ Tô, tuy lần này gặp trở ngại nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục thương lượng. Trong đây ai tình nguyện đến Công đoàn Trung Hải để bàn chuyện ký hợp đồng?”
Mọi người đều lùi lại mấy bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngay cả phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị - Tô Thần đã bị đánh gãy chân, ném ra khỏi cửa thì ai mà còn dám đi thương lượng nữa chứ?
“Mặc dù lần này Tô Thần đàm phán thất bại, còn bị đánh gãy chân nhưng lòng can đảm của nó là tấm gương cho tất cả người nhà họ Tô. Mọi người cũng không thể nấp dưới đôi cánh bảo vệ của nhà họ Tô mãi được, phải làm gì đó cho nhà họ Tô mới phải”, thấy không ai tình nguyện đứng ra, bà cụ Tô đành phải làm công tác tư tưởng.
Tô Thần thở dài: “Tuy tôi bị đánh gãy chân nhưng tôi vẫn muốn dốc sức vì nhà họ Tô, chỉ tiếc là giờ chân của tôi đi đứng bất tiện, ra ngoài cũng ảnh hưởng đến hình tượng của nhà họ Tô”.
Bà cụ Tô gật đầu: “Ừ, Tô Thần đã làm đủ rồi, quả thật không tiện đi thêm nữa. Ngày thường các người hưởng thụ ăn uống no đủ, bây giờ nhà họ Tô cần các người thì không ai chịu ra mặt hết sao?”
Mọi người nhìn nhau, vẫn không có ai muốn đi.
Bà cụ Tô rất tức giận.
Lúc này Tô Thần bỗng nói: “Bà nội, cháu có một người thích hợp lắm. Lúc trước đàm phán với nhà họ Hàn, Duệ Hân cũng góp sức. Nó cũng hiểu khá rõ tình hình của dự án này, có thể bảo nó đi thử xem”.
“Tô Thần, anh làm vậy là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?”, Tô Duệ Hân kinh ngạc thốt lên.
Trước giờ cô vẫn rất ghét Tô Thần, lúc trước hắn vừa khôi phục lại chức tổng giám đốc cho cô vừa âm thầm lấy tiền của bệnh viện, sống hai mặt, Tô Duệ Hân đã thấy rất phiền rồi.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì to tát.
Bây giờ chuyện liên quan đến nhân vật tầm cỡ như Công đoàn Trung Hải, Tô Thần cũng đẩy sang cho cô, vậy cũng độc ác quá.
Ngộ nhỡ Tô Duệ Hân cũng bị đánh gãy chân thì làm sao mà sống đây?
“Duệ Hân, trước kia Lăng Khôi phạm sai lầm, nhà họ Tô đã khôi phục lại chức vụ cho em, có ơn lớn như đại dương với em. Bây giờ em cũng nên trả ơn đi chứ”, Tô Thần tỏ vẻ đoan chính nói.
Tô Duệ Hân đang định từ chối thì bà cụ Tô đã mất kiên nhẫn xua tay: “Đừng nói nữa, Duệ Hân, cháu đừng quên bố cháu là con riêng của nhà họ Tô. Nhà họ Tô đã rộng lượng chấp nhận cả nhà cháu, ơn nghĩa lớn bằng trời, cháu cũng nên trả ơn rồi. Hôm nay cháu phải đến Công đoàn Trung Hải bàn chuyện hợp tác”.
Nói xong bà cụ Tô đứng dậy rời đi, không cho Tô Duệ Hân bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Tô Thần nở nụ cười ẩn ý sâu xa: “Duệ Hân, đừng làm bà nội thất vọng đấy”.
Về đến nhà, tâm trạng Tô Duệ Hân cực kỳ tệ, vô cùng khó chịu.
Cô biết đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cô còn không biết nên bàn bạc thế nào. Đồng thời cũng lo lắng Công đoàn Trung Hải sẽ đánh gãy chân mình.
Mặt khác, cô cảm thấy nhà họ Tô không hề coi cô ra gì. Dù mình có cố gắng thế nào, nhà họ Tô cũng sẽ không xem trọng mình.
Ngoài ra, bà cụ Tô công khai nói đến chuyện bố cô là con riêng càng chạm đến giới hạn cuối cùng của Tô Duệ Hân.
Người ta nói máu mủ tình thâm là tình cảm gia đình nhưng tình cảm gia đình cũng sẽ bị bào mòn.
Chu Lam cũng buồn rầu nói: “Cái thằng Tô Thần này thật xấu xa, nó bị đánh gãy chân thì đã đành, vậy mà còn đẩy con vào đó. Chẳng phải là cố ý muốn xem con làm trò cười sao? Hay là tìm Trần Giang giúp đi. Trước đó cậu ấy giới thiệu con làm quen với Hàn Thiên Hào nên mới bàn bạc được hợp đồng, Trần Giang rất có năng lực”.
Tô Duệ Hân tức giận nói: “Trần Giang không giúp được chuyện đó, cuối cùng là Lăng Khôi ra mặt mới khiến Hàn Thiên Hào đồng ý ký hợp đồng”.
Chu Lam phủ nhận ngay: “Không thể nào, cái thằng vô dụng Lăng Khôi đó, ngay cả tư cách gặp Hàn Thiên Hào cũng không có, sao có thể giúp được chuyện đó chứ? Chắc chắn là vì Trần Giang, chẳng qua Lăng Khôi chỉ ăn may thôi”.
Trong lòng Tô Duệ Hân cũng có nghi ngờ này, hôm đó Lăng Khôi chỉ giao cho Hàn Thiên Hào một cái hộp, Hàn Thiên Hào đã đồng ý luôn sao?
Lẽ nào đây là ảo giác? Thật sự là công của Trần Giang ư?
Theo lý mà nói thì Lăng Khôi đúng là không có khả năng này, nếu quy về công của Trần Giang thì mới có thể giải thích được. Nhưng Tô Duệ Hân vẫn thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Đầu óc Tô Duệ Hân rối bời, cô không thể hiểu nổi chuyện này.
“Con còn ngây ra đó làm gì? Gọi điện đi. Bây giờ con gặp khó khăn, cũng chỉ có Trần Giang có lòng với con, không tìm Trần Giang thì còn tìm ai đây? Lẽ nào tìm cái thằng vô dụng Lăng Khôi đó sao?”, Chu Lam giật lấy điện thoại của Tô Duệ Hân, không hề do dự gọi cho Trần Giang.
Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Giang nhiệt tình hỏi thăm trước, quan tâm đến Tô Duệ Hân. Sau khi nghe Tô Duệ Hân nói, thái độ của Trần Giang khác hẳn, chỉ đơn giản nói một câu nhất định sẽ cố gắng tìm người giúp, sau đó vội vã cúp máy.
Chu Lam nói: “Vẫn là Trần Giang có lòng với con, chuyện khó khăn như vậy cũng giúp được. Con gái à, con tuyệt đối đừng phụ lòng cậu ấy nhé”.
Tô Duệ Hân rất thất vọng, cô về phòng của mình, tắm rửa rồi đi ngủ.