Chiến Thần Phục Thù

Chương 3






Khi Tô Duệ Hân mở video lên chợt có cảm giác vô cùng phức tạp.

Rõ ràng cô biết chắc rằng Lăng Khôi và Lâm Yến Lệ đều là những kẻ cặn bã, hai người bọn họ bắt tay nhau lừa gạt cô, làm tổn thương tình cảm của cô.

Nhưng sâu trong đáy lòng, Tô Duệ Hân vẫn hi vọng rằng giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó có thể thông cảm được.

Đoạn video được tải lên rất nhanh.
Trên màn hình hiện ra rõ ràng những cảnh tượng xảy ra ngay sau đó.

Lăng Khôi ôm lấy người Lâm Yến Lệ, đôi tay mảnh mai thon gầy của Lâm Yến Lệ cũng choàng lên cổ Lăng Khôi.

Nhìn thế nào cũng thấy hai bọn họ sắp làm chuyện đó.

Nhưng lúc này Lăng Khôi lại đột nhiên dừng lại.
Lâm Yến Lệ cảm thấy không đúng lắm, giương mắt nhìn Lăng Khôi, nói: “Sao không làm gì nữa thế?”
Lăng Khôi cẩn thận quan sát Lâm Yến Lệ một lượt, gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Tôi…không ép buộc bản thân mình được”.

Lời này đúng là khiến người ta tổn thương.

Lâm Yến Lệ chủ động dâng hiến mà anh còn nói không ép buộc được bản thân sao?
Lâm Yến Lệ không còn vui vẻ nữa: “Anh có ý gì?”

Lăng Khôi buông tay ra rồi lùi lại một bước: “Tôi cho rằng tôi có thể làm một kẻ cặn bã, đến bây giờ tôi mới biết hoá ra từ lâu tôi đã yêu vợ mình sâu đậm đến mức không có cách nào để thoát ra được nữa”.

Anh nói có vẻ quang minh chính đại quá rồi nhỉ?
Rõ ràng anh đã nhảy xuống vực thẳm, chẳng lẽ còn muốn trèo lên nữa sao?
Lâm Yến Lệ cảm thấy không thể tin nổi, cố gắng diễn chân thật hơn: “Lăng Khôi, ở đây không có người ngoài, anh không cần phải cảm thấy áp lực.

Nếu như anh không yên tâm thì anh hãy dẫn em đến nơi mà anh cảm thấy an toàn”.

Ác độc quá mà!
Như thế này là muốn lôi kéo Lăng Khôi hoàn toàn sa vào cạm bẫy.

“Xin lỗi nhé, trái tim của tôi đã dành cho vợ tôi cả rồi.

Nếu như tôi đồng ý với cô thì chẳng phải không bằng cầm thú hay sao?”, Lăng Khôi thong thả châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi để đè nén lại nỗi sợ hãi trong lòng.

Mảnh áo sau lưng Lăng Khôi đã ướt đẫm hết.

Vừa nãy, Lăng Khôi đã nhìn thấy trên khoá kéo chiếc túi xách mà Lâm Yến Lệ mang theo người có gắn một mắt camera bé xíu.

Đúng là nguy hiểm quá.

Suýt chút nữa thì tiêu đời rồi.

Lâm Yến Lệ nhìn Lăng Khôi với vẻ không thể tin nổi.

Cả thành phố Trung Hải này, chẳng phải không một người đàn ông nào có thể vượt qua được bài thử thách của cô hay sao?
Lẽ nào bản thân mình không đủ hấp dẫn?
Không thể nào!
Lâm Yến Lệ tiếp tục diễn trò, ngân ngấn nước mắt nói: “Nhưng em cũng đã yêu anh sâu đậm mất rồi, em tình nguyện làm vợ bé vì anh, vậy mà anh nỡ lòng làm tổn thương trái tim em sao?”
Đúng là yêu tinh mà.

Ai có thể chịu nổi dáng vẻ đáng thương này của mình chứ?
Lăng Khôi cố gắng kiềm chế máu nóng đang sục sôi trong người, tỏ ra bình tĩnh, nói: “Tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô, nhưng tôi cũng không thể làm gì khác”.

Lâm Yến Lệ giậm chân quát lên: “Lăng Khôi, anh thật sự phải nhẫn tâm như thế sao?”
Lăng Khôi càng bình tĩnh thì suy nghĩ càng trở nên rõ ràng hơn: “Nếu như tôi không tàn nhẫn với cô thì sẽ khiến Duệ Hân bị tổn thương”.

Lâm Yến Lệ đột nhiên cảm thấy chua xót, lớn giọng nói: “Lăng Khôi, em có điểm nào không bằng Tô Duệ Hân hả?”

Khi đã bình tĩnh lại thì lời nói của Lăng Khôi càng trở nên trơn tru hơn: “Cô đã nghe câu nói này bao giờ chưa? Tôi thích ăn táo, nhưng nước ép táo thì không được, bánh táo cũng không được, không phải táo thì không được.

Tôi yêu Duệ Hân, vẻ ngoài giống Duệ Hân thôi thì không được, tính cách giống Duệ Hân thôi cũng không được, không có Duệ Hân thì không được.

Tôi thích Duệ Hân không phải vì cô ấy xinh đẹp hay ưu tú thế nào mà là vì Duệ Hân chính là Duệ Hân”.

Vừa dứt lời, Lăng Khôi liền vui vẻ mở chương trình tập thể dục theo nhạc trong điện thoại lên rồi bắt đầu nhảy theo tiết tấu: “Nếu như cô không để ý thì chúng ta có thể cùng tập.

Như vậy có thể làm giảm cơn rạo rực trong người cô”.

Lâm Yến Lệ sững sờ đứng tại chỗ nhìn người đàn ông trước mắt.

Nội tâm cô như muốn nổ tung.

Chỉ còn lại cảm giác thất bại sâu sắc.

Anh được lắm Lăng Khôi!
Cứ đợi mà xem.

Sớm muộn rồi sẽ có ngày anh si mê tôi không dứt ra nổi.

Nhưng điều mà cô không phát hiện ra chính là bây giờ Lăng Khôi đã in dấu sâu đậm trong lòng mình, người đàn ông này quả thực không tệ chút nào.

Mặc dù bất lực và vô dụng nhưng lại rất chung thuỷ.

Nếu như kết hôn thì đúng là một lựa chọn không tồi…
Lâm Yến Lệ, mày đang nghĩ cái gì thế?
Lâm Yến Lệ lắc lắc đầu rồi đi tới bên cạnh Lăng Khôi và nhảy theo tiết tấu của anh.


Đây chính là đoạn video mà Tô Duệ Hân và Trương Lộ bỏ lỡ.

Xem xong tất cả, Tô Duệ Hân ngồi đờ ra trên đất, rất lâu không nói nên lời.

Trương Lộ cũng sững sờ.

Một ý nghĩ bất chợt cùng vụt qua trong đầu hai người: Lăng Khôi là một người đàn ông tốt đáng để nương tựa.

Hoá ra không phải Lâm Yến Lệ và Lăng Khôi làm tổn thương Tô Duệ Hân mà chính Tô Duệ Hân làm tổn thương hai người bọn họ.

Hai người cứ thế đưa mắt nhìn nhau hồi lâu.

Trương Lộ nói: “Mình đi xin lỗi Lâm Yến Lệ”.

Tô Duệ Hân khó xử nói: “Vậy… mình đi xin lỗi Lăng Khôi”.

Từ trước đến nay, Tô Duệ Hân chưa từng muốn níu giữ một người đàn ông giống như bây giờ.

- -----------------.