Chiến Thần Phục Thù

Chương 299




Vậy thì vị quán chủ này rốt cuộc là ai?

Hôm nay xảy ra chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải như vậy, mà vị quán chủ này lại không hề lộ diện.

Có cần phải ra vẻ như vậy không?

Sau khi rời khỏi đỉnh núi, Tần Phong đã quỳ xuống trước mặt Diệp Vân Phong rồi nói lớn: “Sư phụ, xin hãy cứu con”.

Diệp Vân Phong thở dài: “Tần Phong, con đứng dậy rồi nói”.

Sắc mặt Tần Phong tái nhợt: “Lần này con đã sỉ nhục Lăng Khôi như vậy, đồng thời còn phế bỏ nhà họ Đường và nhà họ Mã dưới quyền của Lăng Khôi. Bây giờ Lăng Khôi sắp ngồi lên chiếc ghế bá chủ của Trung Hải. Một khi ngồi lên được vị trí đó, hắn nhất định sẽ ra tay với nhà họ Tần. Xin sư phụ hãy giúp con”.

Diệp Vân Phong nói: “Con cứ đứng dậy trước đã!”

Tần Phong đáp lời: “Nếu sư phụ không đồng ý cứu con thì con sẽ không đứng dậy”.

Diệp Vân Phong khẽ nhíu mày: “Tần Phong, con đừng căng thẳng. Bây giờ Lăng Khôi vẫn chưa ngồi lên vị trí bá chủ. Con dấu của Trung Hải Vương vẫn đang ở trong tay sư phụ. Chúng ta có thể vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế”.

Lúc này Tần Phong mới ngẩng đầu lên.

Diệp Vân Phong nói: “Con hãy trở về chờ tin tức, để sư phụ nghĩ cách đối phó!”

Tần Phong bất lực, ông ta đành phải đưa người nhà họ Tần về nhà.

Tần Phong không màng gì đến chuyện ăn uống, cả người run rẩy.

Rõ ràng là Tần Phong đã rất sợ hãi.

Tần Hoa Lệ nói: “Anh cả, em lo là lần này nhà họ Diệp vì muốn bảo vệ chính mình mà hy sinh nhà họ Tần chúng ta”.

Tần Phong nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đây là điều mà anh lo lắng nhất, anh là tâm phúc của sư phụ. Trước đây anh chính là người cầm đầu trong chuyện nhắm vào Lăng Khôi. Nếu như sư phụ muốn tự bảo vệ mình, thì cách an toàn nhất là đẩy anh ra chịu tội”.

Tần Hoa Lệ nói: “Tông sư Diệp sẽ làm như vậy sao?”

Tần Phong nói: “Anh không biết nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất”.

Tần Hoa Lệ đáp: “Bây giờ ngoài việc đi xin lỗi Lăng Khôi, chúng ta còn có thể làm gì khác chứ?”

Mí mắt Tần Phong rũ xuống, ông ta nói một cách yếu ớt: “Đúng vậy, chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc đi xin lỗi Lăng Khôi. Lăng Khôi ngay từ đầu đã có thực lực của một tông sư. Chẳng qua hắn chỉ giả heo ăn thịt hổ, chờ đến khi Lam Ngạo Thiên xuất hiện, mới một bước lên trời. Người này quá nhiều mưu mô, ngay từ đầu chúng ta đã thua rồi!”

Tần Hoa Lệ vô cùng hối hận: “Nếu sớm biết Lăng Khôi đáng sợ như vậy thì nhà họ Tần chúng ta dù thế nào cũng không dám trêu chọc hắn”.

...

Ngọn núi đối diện.

Mọi người đều đang rất căng thẳng.

Cho đến khi Lăng Khôi đánh bại Lam Ngạo Thiên.

Lúc này mọi người mới hoàn toàn kinh ngạc, phấn khởi hoan hô, vui mừng hò hét.

Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo mới khiến mọi người vô cùng kinh sợ.

Lăng Khôi có còn là người không?

Đặc biệt là hai anh em Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách, bọn họ sợ hãi đến nỗi ngồi phịch dưới đất, cả người không ngừng run rẩy.

Vừa nãy hai người bọn họ còn chỉ trích Lăng Khôi làm liên lụy đến nhà họ Đường, họ còn công khai tuyên bố sẽ vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi.

Bây giờ khi nghĩ lại tất cả những điều này, bọn họ chỉ cảm thấy bản thân đúng là một tên hề.

Huyết Vũ nói: “Không phải hai anh em các ông gào thét muốn rời đi sao? Bây giờ, tại sao lại không đi nữa?”

Đường Xuyên Bách kinh hãi nói: “Là tôi có mắt như mù. Bản lĩnh của cậu Lăng thật sự phi thường, hoàn toàn vượt xa so với những gì mà những kẻ ếch ngồi đáy giếng như chúng tôi có thể tưởng tượng”.

Đường Xuyên Hà nói: “Tôi sẽ lập tức đi nhận lỗi với cậu Lăng, cầu xin cậu ta tha thứ”.

Huyết Vũ tỏ vẻ khinh thường: “Anh Lăng là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu không phải vì ông cụ Đường nhờ cậy thì ông cho rằng anh Lăng muốn quản lý nhà họ Đường các ông lắm sao?”

Đường Xuyên Hà ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tôi sai rồi. Từ lâu, tôi vẫn luôn cho rằng cậu Lăng dòm ngó đến quyền lực và của cải của nhà họ Đường. Đến bây giờ tôi mới biết cậu Lăng đã là con rồng lớn”.

Khu biệt thự Vân Đỉnh, biệt thự số một.

Diệp Vân Phong trở lại phòng làm việc, cụ ta liên tục uống trà.

Ba anh em nhà họ Diệp và Hướng Văn Địch vội theo vào, đứng sát bên cạnh Diệp Vân Phong, bọn họ đều không dám thở mạnh.

Sau khi uống hết một cốc nước lớn, Diệp Vân Phong mới dần dần tỉnh táo lại: “Bố đã sai rồi, ngay từ đầu bố đã phạm sai lầm. Chỉ trách mắt nhìn người của bố quá kém, cậu Lăng có bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy, mà bố lại không nhìn ra. Lúc trước, bố còn muốn giết cậu ấy để bảo vệ sự bình yên cho Trung Hải. Điều này thật sự là một trò hề! Bây giờ e rằng ba thế lực ở Trung Hải nhìn bố chẳng khác gì đang nhìn một thằng hề”.

Diệp Vân Phong rất hối hận.

Lúc này, bản thân không những mất hết mặt mũi mà còn bị Lăng Khôi đè bẹp.

Chuyện xảy ra trên đỉnh núi, bản thân đã làm bậc thang không công để cho Lăng Khôi một bước lên trời.

Bản lĩnh của người thanh niên này thật sự không hề đơn giản.

Diệp Tử Văn nói: “Bố, vị trí Trung Hải Vương không thể nhường lại cho cậu ta được. Không thể giao con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên cho Lăng Khôi!”

Diệp Tử Hùng nói: “Đúng vậy, tuyệt đối không thể để Lăng Khôi trở thành bá chủ của Trung Hải. Nếu không, phủ Vân Phong chúng ta sẽ gặp tai họa”.

“Bố biết, nhưng bây giờ bố cũng không thể ngăn cản cậu ấy”, Diệp Vân Phong cực kỳ khó chịu.

Hướng Văn Địch đột nhiên nói: “Sư phụ, Trung Hải chúng ta không phải là không có người có thể ngăn cản cậu ta”.

Hai mắt Diệp Tử Văn sáng lên: “Hướng Văn Địch, anh có lời gì cứ việc nói thẳng”.

Hướng Văn Địch nói: “Chỉ cần quán chủ của đạo quán Tích Sơn không đồng ý để Lăng Khôi lên làm bá chủ, thì mọi tính toán của Lăng Khôi coi như đổ sông đổ bể”.

Diệp Tử Hùng - người vẫn luôn im lặng, đột ngột lên tiếng: “Điều này e là rất khó, quán chủ Thủy Nguyệt xưa nay vẫn luôn giữ thái độ trung lập, không hỏi han gì đến chuyện của Trung Hải. Lần này Lăng Khôi quả thực đã có đóng góp to lớn đối với Trung Hải. Quán chủ Thủy Nguyệt cũng sẽ ủng hộ cậu ta lên làm Trung Hải Vương. Việc Lăng Khôi lên làm Trung Hải Vương là điều tất cả mọi người đều mong muốn. Đây cũng chính là sự cao tay của cậu ta”.

Hướng Văn Địch nói: “Vậy thì hãy để người đến từ Càn Châu đó vào cuộc đi. Trước đây người đó đã từng viết một lá thư hòa giải cho sư phụ. Có thể thấy rằng người đó có ý định kết giao với sư phụ. Nếu như người Càn Châu đó đích thân ra mặt can thiệp vào chuyện này, thì phủ Vân Phong chúng ta vẫn còn hy vọng”.

Người đến từ Càn Châu!

Mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Càn Châu và Trung Hải chỉ cách nhau một con sông.

Đã từ lâu hai bên đều không có qua lại gì với nhau, nhưng Diệp Vân Phong và rất nhiều ông lớn ở Càn Châu đều là người quen cũ, thường giữ liên lạc.

Diệp Tử Hùng nói: “Bố, con nghĩ điều đó là khả thi. Thà đưa một người đến từ Càn Châu vào cuộc vẫn còn hơn là để Lăng Khôi xưng bá”.

Diệp Vân Phong phất tay với mọi người: “Các con đều ra ngoài cả đi, để một mình bố suy nghĩ”.

Tích Sơn rất lớn.

Cũng rất thần bí.

Ngay cả cuộc thi đấu võ thuật Trung Hải ba năm một lần cũng được tổ chức ở Tích Sơn.

Núi thánh của Trung Hải quả là danh bất hư truyền.

Kể từ sau khi đạo sĩ Trung Nguyên thống trị Trung Hải vào hai trăm năm trước, Tích Sơn đã trở thành nơi bí ẩn nhất Trung Hải. Cho dù ba thế lực có cạnh tranh với nhau đến thế nào, bọn họ cũng không dám khinh thường đạo quán Tích Sơn.

Sau đó có người nói: đạo quán Tích Sơn thần bí như vậy, tại sao lại không dẫn đầu võ thuật Trung Hải?

Điều này thật sự là một câu đố.

Trong lòng Lăng Khôi cũng có một thắc mắc như vậy.

Theo bước chân của Phổ Lâm, Lăng Khôi băng qua núi, dọc theo sườn núi đi về phía trước, rồi đi qua một ngọn núi và đến một ngọn núi khác.

Ngọn núi này thấp hơn ngọn núi lúc nãy một chút.

Nhưng trên đỉnh núi có một cái hồ.

Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một tòa nhà cao tầng.

Nhìn từ xa trông rất hoành tráng và cổ kính.

Một cây cầu đá nối thẳng từ bờ đến hòn đảo giữa hồ.

Cung Tường dừng lại ở bên bờ: “Tông sư Lăng, tôi không đi vào nữa, tôi sẽ đợi cậu ở đây”.

Lăng Khôi gật đầu, đi theo đạo sĩ Phổ Lâm lên cây cầu đá, từng bước đi đến giữa hồ.

Cung Lạc Hà và Bắc Đường Mặc cũng dừng lại bên cạnh Cung Tường, chăm chú nhìn bóng lưng của Lăng Khôi càng lúc càng xa dần.

Cung Lạc Hà chỉ về phía trước rồi nói: “Bố, đó chính là Túy Tiên Lầu sao?”

Cung Tường gật đầu nói: “Đúng vậy, đây mới thật sự là Túy Tiên Lầu. Năm xưa đạo sĩ Huyền Nguyệt đã ngã xuống tại nơi này. Đạo sĩ Trung Nguyên ban đầu đã đến đây và xây dựng Túy Tiên Lầu. Túy Tiên Lầu này cũng chính là nơi mà đạo sĩ Trung Nguyên đã tu hành và đắc đạo”.

Cung Lạc Hà hít sâu một hơi: “Đạo sĩ Phổ Lâm muốn đưa Lăng Khôi đến nơi tu luyện của đạo sĩ Trung Nguyên sao?”

Cung Lạc Hà đột nhiên cảm thấy vô cùng khao khát.

Nếu bản thân có thể giành được vị trí cao nhất trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, thì sẽ có tư cách bước vào nơi này.

Tiếc rằng cô ta không có duyên.

Cung Tường nói: “Đúng vậy. Năm đó bố cũng từng đến đó một lần. Túy Tiên Lầu là thánh địa của các võ sĩ Trung Hải, cũng là cái nôi sản sinh ra những người mạnh nhất Trung Hải. Cậu Lăng đã có những đóng góp to lớn cho Trung Hải nên việc cậu ấy được đến nơi này cũng là lẽ đương nhiên”.

Cung Lạc Hà nói: “Con thật sự rất muốn đến xem nơi mà đạo sĩ Trung Nguyên đã từng tu hành và đắc đạo”.

Bắc Đường Mặc nói: “Lạc Hà, ba năm sau, chỉ cần giành được vị trí cao nhất trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn là cháu có thể vào được. Nơi đó cũng là nơi các tông sư được sinh ra, cũng là nơi truyền lửa của võ thuật Trung Hải”.

Cung Lạc Hà nói: “Con nghe nói quán chủ Thủy Nguyệt hiện giờ là một người vô cùng lợi hại. Lần này Trung Hải đối mặt với thảm họa như vậy, tại sao bà ta lại không ra mặt?”

Cung Tường nói: “Thủy Nguyệt là em gái của Huyền Nguyệt. Năm xưa Huyền Nguyệt đã chết trong tay Lam Ngạo Thiên, mọi trọng trách của đạo quán Tích Sơn đều được giao lại cho Thủy Nguyệt. Phong cách hành sự của Thủy Nguyệt hoàn toàn khác với Huyền Nguyệt”.

Cung Lạc Hà nói: “Khác như thế nào ạ?”

Cung Tường nói: “Trong lòng Huyền Nguyệt vẫn luôn hướng về thiên hạ với tấm lòng từ bi. Để cứu Trung Hải đã không tiếc hy sinh cả mạng sống của mình. Nhưng Thủy Nguyệt thì vô cùng độc ác, đơn độc một mình, chỉ cần một lời bất hòa liền ra tay giết người, không quan tâm đến sự sống chết của Trung Hải. Nghe nói hai mươi năm nay, Thủy Nguyệt vẫn không bước chân ra khỏi Túy Tiên Lầu. Ngay cả bố cũng chưa bao giờ gặp Thủy Nguyệt. Lần này, tông sư Lăng đến gặp Thủy Nguyệt, cũng không biết là phúc hay là họa”.