Ở một diễn biến khác.
Kể từ sau khi Công đoàn Trung Hải giải tán và đội bảo vệ của nhà họ Đường bị tước quyền, nhà họ Đường và nhà họ Mã dưới quyền của Lăng Khôi đã chịu thiệt hại nặng nề. Công việc kinh doanh sa sút đến tám chín phần, còn nợ nần chồng chất. Nhà họ Đường và nhà họ Mã không thể không cắt giảm nhân sự nên dẫn đến nội bộ vô cùng hỗn loạn.
Bao nhiêu người trong gia tộc thậm chí không thể giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, nội bộ lục đục xảy ra liên miên.
Ngay cả một gia tộc lớn hàng đầu cũng bị thiệt hại thành như vậy, có thể tưởng tượng được thủ đoạn của nhà họ
Tần lần này tàn nhẫn đến mức nào.
Nhà họ Đường sắp phát điên rồi. Nhà họ Mã cũng vậy.
Còn nhà họ Giang của Giang Thanh Hải, càng là khó khăn chồng chất, đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, phải đối mặt với việc giải tán.
Công việc kinh doanh của tập đoàn Trần Thị của Trần Lâm cũng gần như rơi vào bế tắc.
Ngày hôm nay, bọn họ tụ tập ở tứ hợp viện Tú Phường gần hồ Bạch Thúy. Tâm trạng mỗi người đều nặng trĩu.
“Nhà họ Đường chúng ta, xong đời rồi”, Đường Xuyên Hà hung hăng đập bàn: “Tất cả những tai họa này đều là do cậu Lăng gây ra. Nếu ngay từ đầu chúng ta không đi nương nhờ cậu Lăng, thì đã không bị liên lụy đến bước này”.
Đường Xuyên Bách cũng nói: “Đúng vậy, sở dĩ chúng ta rơi vào tình cảnh này hoàn toàn là bị cậu Lăng làm liên lụy. Nhà họ Đường chúng ta hưng thịnh mấy chục năm nay, cơ nghiệp ba đời đều bị hủy diệt trong một sớm một chiều thế này đây!”
Đường Thục Hạo cũng nhảy ra hét lớn: “Sở dĩ chúng ta có kết cục như vậy hoàn toàn là do Lăng Khôi. Lúc đầu cháu đã nói rồi, chúng ta không thể đi nương nhờ Lăng Khôi, nhưng mấy người lại không nghe”.
“Đường Xuyên Thủy, Đường Thục Thanh, lúc đầu hai người hết sức tán đồng việc Lăng Khôi quản lý nhà họ Đường. Bây giờ nhà họ Đường chúng ta gần như sụp đổ, trách nhiệm này hai người phải đứng ra gánh vác!”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Nhà họ Đường trên dưới đều đang chờ chúng ta cho họ một lời giải thích đấy”.
Hai bố con Đường Xuyên Thủy bị cả đám người buộc tội và chửi rủa.
Vẻ mặt Đường Xuyên Thủy rất không hài lòng: “Anh cả, anh hai, các anh nói những điều này mà lương tâm không thấy cắn rứt chút nào sao? Sau khi cậu Lăng quản lý nhà họ Đường, cậu ấy đã giúp nội bộ chúng ta không bị chia rẽ, giúp cho sức mạnh của nhà họ Đường chúng ta được duy trì thịnh vượng như cũ. Những gì cậu ấy đã làm cho nhà họ Đường chúng ta mọi người đều thấy rõ. Bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện, chúng ta chẳng những không nghĩ cách cứu cậu ấy mà còn để nội bộ xích mích thành như vậy, các anh không thấy vô nghĩa chút nào sao?”
Đường Xuyên Bách nói: “Chú ba, nội bộ cả nhà họ Đường đang xích mích. Nếu không cho tất cả mọi người trong nhà một lời giải thích, mâu thuẫn trong nhà sẽ không thể nào dẹp yên được”.
Đường Xuyên Hà nói: “Bây giờ chúng ta ngay cả thân mình còn lo chưa xong, chú còn muốn đi cứu cậu Lăng, chú nghĩ chú là ai? Chúa cứu thế? Hay là Đức mẹ?”
Tất cả mọi người đều nhốn nháo.
Đúng vào lúc này, có một người bước vào.
Là Huyết Vũ.
Với bộ quần áo màu đen, dáng người mảnh khảnh, cô ấy buồn bã xách một chiếc ba lô dài màu đen bước vào.
Sự xuất hiện của Huyết Vũ khiến cho mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Mã Đằng đứng dậy và chắp tay chào: “Cô Huyết”.
Thấy Mã Đằng kính trọng người này như vậy, Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu và những người khác cũng lập tức đứng lên chào theo.
Ba ông lớn của nhà họ Đường nhất thời không biết tình hình, nên bọn họ đều liếc nhìn Huyết Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
Người này rốt cuộc là ai?
Mà có thể khiến cho Mã Đằng kính trọng đến như vậy?
“Người nhà họ Đường mấy người thật vô ơn. Bây giờ tính mạng anh Lăng đang bị đe dọa, mà mấy người lại ở đây truy cứu trách nhiệm. Nếu anh Lăng biết được, anh ấy sẽ cảm thấy tổn thương biết bao nhiêu?”, Huyết Vũ vẫn đứng bất động ở cửa.
Đường Xuyên Bách nói: “Lẽ nào tôi nói không đúng sao?”
Huyết Vũ nói: “Khi anh Lăng có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Đường mấy người, thì mấy người không ngừng đeo bám lấy anh ấy không chịu buông. Bây giờ thấy anh Lăng gặp nạn, mấy người liền quay sang chỉ trích anh ấy như vậy sao?”
Đường Xuyên Bách xấu hổ cúi đầu.
Huyết Vũ nói: “Nếu nhà họ Đường mấy người không muốn để anh Lăng tiếp tục quản lý nữa, thì mấy người có thể rời đi ngay bây giờ”.
Đường Xuyên Bách nói: “Đi thì đi. Chú hai, chúng ta đi thôi”.
Đường Xuyên Hà không thèm suy nghĩ gì mà cùng bỏ đi luôn.
Bọn họ đều biết rõ rằng Lăng Khôi chỉ mới bị bắt chứ chưa bị giết.
Trước tình hình như vậy, cuộc trả thù của nhà họ Tần cũng sắp đến rồi.
Nếu tiếp theo đây Lăng Khôi bị giết chết, vậy thì cuộc trả thù của nhà họ Tần sẽ còn tàn bạo hơn.
Quyết định rời khỏi Lăng Khôi và vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh bây giờ xem ra là một nước đi khôn ngoan.
Đường Lâm nói: “Đứng lại!”
Đường Xuyên Bách đáp: “Chú hai, chú không muốn đi cùng bọn cháu sao?”
Đường Lâm nói: “Chú không đi, các cháu cũng không thể đi”.
Đường Xuyên Hà nói: “Chú nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào chú muốn chờ sau khi Lăng Khôi bị giết chết, chờ nhà họ Tần trả thù điên cuồng hơn nữa sao? Nhà họ Đường chúng ta đã rơi đến bước đường này rồi, không thể chịu giày vò thêm được nữa”.
Đường Lâm nói: “Cho dù nhà họ Đường có như thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng có quan hệ ràng buộc với cậu Lăng từ lâu. Bây giờ các cháu muốn xóa sạch mọi quan hệ sao? Không thể nào. Các cháu hãy tỉnh táo lại đi có được không?”
Hai người Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách trở nên do dự.
Huyết Vũ nói: “Người nào bằng lòng tiếp tục đi theo anh Lăng thì cứ ở lại. Người nào không muốn thì có thể đi ngay bây giờ!”
Hai người Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách sau khi thảo luận với nhau xong thì quyết định rời đi.
Đường Lâm hết lần này đến lần khác níu giữ đều vô ích.
Đường Lâm vẫn muốn thuyết phục hai tên ngu ngốc không có não này, nhưng khi cụ ta hỏi: Các cháu đang muốn chia rẽ nhà họ Đường sao?
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách trả lời: Không thể để tất cả trứng trong cùng một giỏ, nhà họ Đường thà chia rẽ còn hơn ở cùng một chỗ mà chết chùm.
Đường Lâm biết lúc này mình có nói gì cũng vô ích.
“Bốp!”
Huyết Vũ thẳng tay tát cho mỗi người một bạt tai.
Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà cùng lúc bị đánh ngã lăn xuống đất.
“Nếu không phải nể tình anh Lăng thì tôi đã giết mấy người từ lâu rồi!”, Huyết Vũ nói: “Muốn rời đi sao, được thôi. Bây giờ hãy cùng tôi đến một nơi, sau khi mấy người tận mắt chứng kiến chuyện này xong, rồi hãy quyết định đi hay là ở”.
Huyết Vũ dẫn đầu đoàn người lặng lẽ lên tòa nhà bên cạnh Tích Sơn.
Tòa nhà này có độ cao tương đương với độ cao của đỉnh núi nơi diễn ra cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, khoảng cách giữa chúng là khoảng gần hai ngàn mét.
Mỗi người đều cần dùng kính viễn vọng mới có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh núi.
Huyết Vũ đã phát cho mỗi người một cái kính viễn vọng.
Lúc này, trời vừa hửng sáng.
Mọi người nhìn thấy bốn nhóm người xuất hiện trên đỉnh núi.
Phủ Vân Phong, đạo quán Tích Sơn, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.
Từng nhân vật lớn lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Nhưng nhiều người trong số họ đều không biết những nhân vật lớn này là ai.
Đường Lâm biết những người này, cụ ta đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ: “Bắc Đường Mặc - Bắc môn chủ của Tứ Phương Quán. Ngay cả đại môn chủ Cung Tường cũng xuất hiện. Đây có phải là nơi tập trung mọi người để giết cậu Lăng không?”
“Kia là Tiêu Lâm – phó môn chủ của Bách Gia Quyền, còn có cả môn chủ Tiêu Vô Ngôn”.
“Còn kia là Tần Phong của phủ Vân Phong, gia chủ của nhà họ Tần cũng đến rồi, còn có cả Hướng Văn Địch”.
Đường Lâm giống như nhìn thấy quỷ thần, cụ ta lần lượt đọc những cái tên này lên.
Mặc dù những ông lớn xung quanh chưa bao giờ được gặp những nhân vật lớn này, nhưng bọn họ đều biết rõ những cái tên này đại diện cho điều gì.
Mỗi cái tên mà Đường Lâm đọc lên vừa rồi đều giống như sấm rền bên tai, bọn họ còn lâu mới có thể chống lại những nhân vật lớn này.
“Người kia là tông sư Diệp của phủ Vân Phong, cũng chính là Trung Hải Vương! Trời ơi, ngay cả ông ta cũng đã xuất hiện”, Đường Lâm vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Kia chính là tông sư Diệp ư? Quả thật không giống với người thường”.
“Đó có phải là những người có quyền lực cao nhất ở Trung Hải chúng ta không?”
“…”
Ngay sau đó, Lăng Khôi bị trói bằng xích sắt, bị lôi ra và ném trên quảng trường bát quái.
Là anh Lăng.
Hôm nay sẽ bị giết.
Tất cả những người có mặt đều cảm thấy vô cùng xót xa.
Tiếp theo, họ nhìn thấy Lam Ngạo Thiên xuất hiện cùng với hai thuộc hạ.
Sau đó, hai thuộc hạ của cụ ta xông lên như đang ở chốn không người, đánh bại khắp nơi, không ai có thể ngăn cản.
Cảnh tượng tiếp theo, Diệp Vân Phong ra đòn, đánh bại hai cao thủ và chiến đấu với Lam Ngạo Thiên trong trận chiến quyết định ngôi vị cao nhất.
Trận chiến diễn ra sôi nổi quyết liệt và làm lóa mắt tất cả mọi người.
Một cao thủ khủng khiếp như vậy thật sự không phải là con người.
Hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Xuyên Hà đều được mở mang tầm mắt.
Cuối cùng, họ nhìn thấy Lăng Khôi ra đòn, làm đứt xích sắt, đối đầu với Lam Ngạo Thiên một cách quyết liệt, bất phân thắng bại.
“Đây chính là thực lực của cậu Lăng sao?”, Đường Xuyên Bách sợ hãi đến mức ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch.
Huyết Vũ nói: “Đừng vội, hãy tiếp tục chờ đợi, mấy người sẽ được thấy khoảnh khắc anh Lăng đánh bại Lam Ngạo Thiên”.
Tất cả những người có mặt đều sởn tóc gáy.
Trên đỉnh núi Tích Sơn.
“Điều này sao có thể chứ?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mọi người nhìn thấy gì vậy?”
Lăng Khôi.
Lăng Khôi chẳng những không chết, mà thậm chí anh còn không chút hề hấn gì mà đứng hiên ngang ở chỗ cũ.
Ngược lại là Lam Ngạo Thiên, cụ ta bị kích động đến mức phải lui về phía sau hai bước.
Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng phải Lam Ngạo Thiên đã giải phóng Khí Trầm Áp rồi sao?
Uy lực của Khí Trầm Áp như sấm bên tai, mà bọn họ còn tận mắt chứng kiến, ngay cả ông Diệp cũng bị đánh bại bởi Khí Trầm Áp.
Lẽ nào Lăng Khôi có thể chống lại Khí Trầm Áp sao?
“Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tần Phong vô cùng căng thẳng.
Những người xung quanh cũng đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Vân Phong, chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.
Trong số tất cả những người đang có mặt e là chỉ có một mình Diệp Vân Phong biết được sự đáng sợ của Khí Trầm Áp. Chuyện xảy ra trên sàn đấu vừa rồi, e là cũng chỉ có một mình Diệp Vân Phong mới hiểu.
Diệp Vân Phong trịnh trọng nói: “Lăng Khôi đã ngăn cản được đòn tấn công của Khí Trầm Áp”.
Tần Phong hít sâu một hơi, cả người ông ta bỗng lùi về phía sau hai bước: “Sao có thể như vậy chứ? Khí Trầm Áp là một cảnh giới cao hơn cả Nội Kình Ngoại Phương mà! Ngay cả sư phụ cũng không thể chống lại được Khí Trầm Áp, một thanh niên trẻ mới hai mươi lăm tuổi như hắn làm sao có thể chống lại được chứ?”
Diệp Vân Phong ngắt lời: “Chuyện mà tôi không làm được, cậu ấy đã làm được! Tất cả chúng ta đều đã đánh giá thấp cậu ấy”.
Tần Phong sửng sốt: “Vậy hắn sẽ đánh bại Lam Ngạo Thiên thật sao?”