Chiến Thần Phục Thù

Chương 289




Mọi người quay đầu nhìn sang thì thấy Tần Thiếu Long và mấy người trợ lý bước vào.

“Cậu chủ Tần!”

Bà Tô bước tới chào hỏi.

Tần Thiếu Long lễ phép đỡ bà cụ Tô dậy: “Bà Tô không cần khách sáo”.

Bà cụ Tô lập tức bày tỏ thái độ của mình: “Cậu chủ Tần, nhà họ Tô chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch với cậu Lăng. Chuyện lần này hoàn toàn là do cậu ta tự làm tự chịu, không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi cả”.

Bà cụ Tô chỉ sợ đối phương đến đây để hỏi tội.

Tần Thiếu Long mỉm cười rồi nói: “Bà Tô không cần phải hoang mang, tôi biết rõ chuyện là như thế nào mà. Thật sự không liên quan gì đến nhà họ Tô mấy người. Lần này tôi đến đây là vì có chuyện muốn bàn với bà”.

Bà cụ Tô cung kính nói: “Cậu chủ Tần cứ nói, chỉ cần nhà họ Tô tôi có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối”.

Tần Thiếu Long bây giờ đang có thân phận gì?

Phó hội trưởng Hiệp hội liên minh.

Đủ mọi mánh khóe, bốn gia tộc lớn là Đường Tống Mã Trần đều phải quỳ lạy xin hàng với hắn.

Tần Thiếu Long nói: “Tôi nghe nói mấy người muốn gia nhập Hiệp hội liên minh của tôi đúng không?”

Bà cụ Tô không biết Tần Thiếu Long nói vậy là có ý gì, bèn vội vàng nói: “Nhà họ Tô chúng tôi thấp cổ bé họng, không dám có suy nghĩ này. Hơn nữa, có thể gia nhập Hiệp hội liên minh hay không đều do cậu chủ Tần quyết định. Nhà họ Tô chúng tôi không dám có ý kiến gì”.

Bà ta rất biết cách nói chuyện, cũng rất giỏi nịnh nọt.

Tần Thiếu Long vô cùng thích thú: “Bà Tô quả thật là một người thấu tình đạt lý. Không giấu gì bà, cá nhân tôi rất lạc quan về tương lai của nhà họ Tô. Chẳng bao lâu nữa nhà họ Tô sẽ trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Muốn gia nhập Hiệp hội liên minh cũng không phải là không được. Chỉ có điều tôi có một điều kiện”.

Bà cụ Tô vui mừng đến mức cả người đều như tê dại: “Cậu chủ Tần xin cứ nói”.

Nhà họ Tô đã từng tìm đủ mọi cách để gia nhập Công đoàn Trung Hải nhưng không được.

Không phải bởi vì thực lực của nhà họ Tô không đủ, mà là bởi vì anh Lăng ở đằng sau ngăn cản.

Chí ít là cả nhà họ Tô trên dưới đều cho là như vậy.

Giờ đây, nhà họ Tô đã có cơ hội gia nhập vào Hiệp hội liên minh lớn mạnh hơn nhiều so với Công đoàn Trung Hải.

Nhà họ Tô sao có thể không xúc động cơ chứ?

Tần Thiếu Long nói: “Tôi nghe nói Tô Duệ Hân vô cùng xinh đẹp. Nếu như nhà họ Tô bằng lòng để cho Tô Duệ Hân làm người tình của tôi, tôi sẽ cho phép mấy người gia nhập Hiệp hội liên minh”.

Bà cụ Tô không suy nghĩ gì mà đã đồng ý ngay: “Được. Tôi đồng ý”.

Tần Thiếu Long nói: “Bà có thể quyết được sao?”

Bà cụ Tô nói: “Chuyện cưới xin của con cái bắt đầu bằng một lời của người mai mối và do bố mẹ quyết định. Tôi là bà nội của Duệ Hân, đương nhiên tôi có thể quyết được”.

“Được, bà cụ Tô thật sự rất hiểu chuyện. Ha ha ha”, Tần Thiếu Long cười lớn, trong đầu không khỏi hiện lên thân hình vô cùng xinh đẹp của Tô Duệ Hân.

...

Tập đoàn Nhân Hòa.

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tô Duệ Hân thẫn thờ ngồi bên bàn làm việc, hai tay chống cằm, dáng vẻ ngơ ngác.

Chuyện xảy ra ở cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, cuối cùng cô cũng biết.

Mấy ngày nay, cô vẫn không ngừng hỏi thăm tin tức từ đám người Trần Lâm nên đã biết chuyện từ sớm.

“Anh cái đồ ngốc này, ngay từ đầu em đã nói anh đừng đi. Bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, anh muốn em phải làm sao? Anh muốn em phải làm sao đây?”

Nước mắt Tô Duệ Hân rơi lã chã.

Ngô Giai Giai ngồi ở bên cạnh, mấy lần định an ủi Tô Duệ Hân, nhưng cô ta lại không biết phải nói thế nào.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu vẫn đang chờ câu trả lời của Tô Duệ Hân.

Lăng Khôi đã gây ra chuyện lớn như vậy, việc đầu tiên mà Lục Hải Siêu và Trần Lâm có thể làm chính là tìm cách đưa Tô Duệ Hân rời khỏi Trung Hải.

Phải công nhận rằng hai người này thực sự rất trung thành với Lăng Khôi.

“Cô Tô, cô phải quyết định càng sớm càng tốt, càng chậm trễ, móng vuốt của nhà họ Tần có thể giơ ra bất cứ lúc nào”, Trần Lâm liên tục thúc giục.

Ngô Giai Giai nói: “Sếp Trần, sao ông có thể khẳng định nhà họ Tần nhất định sẽ ra tay với Duệ Hân?”

Trần Lâm nói: “Chuyện của Tần Sảng là từ cô Tô mà ra, cái chết của Tần Sảng, cô Tô cũng phải gánh một nửa trách nhiệm. Nhà họ Tần sẽ không bỏ qua cho cô Tô đâu”.

Lục Hải Siêu nói: “Cậu Trần nói không sai. Hiệp hội liên minh dưới sự kiểm soát của nhà họ Tần quá lớn mạnh. Được sự ủng hộ của quân hộ vệ Trung Hải, Hiệp hội liên minh gần như thống trị toàn bộ trật tự xã hội của mười ba triệu người ở Trung Hải. Công đoàn Trung Hải đã bị cưỡng chế giải tán. Trung Hải giờ đây đã không còn năm gia tộc lớn nữa, mà chỉ có nhà họ Tần. Nếu đợi đến khi móng vuốt của nhà họ Tần giơ ra, chúng ta sẽ không thể chạy thoát”.

Tô Duệ Hân ngẩng đầu lên: “Sếp Trần, tôi có thể làm chút gì đó cho Lăng Khôi được không?”

Trần Lâm kiên quyết lắc đầu: “Không thể. Các cao thủ cấp bậc phó chưởng môn của ba thế lực đang giám sát Lăng Khôi, đừng nói là cô, mà ngay cả Mã Đằng cũng không có khả năng”.

Trước khi Tô Duệ Hân đưa ra quyết định, cửa phòng làm việc đã bị mở toang.

Tần Thiếu Long ngạo nghễ bước vào.

Đi cùng Tần Thiếu Long còn có cả Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn.

Hai người Trần Lâm và Lục Hải Siêu bị dọa sợ đến mức dựng tóc gáy, vô thức đứng dậy và chắn trước người Tô Duệ Hân.

Tần Thiếu Long nhìn Tô Duệ Hân từ trên xuống dưới, ánh mắt rực sáng: “Lăng Khôi thật có phúc, lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy. Nhưng có điều từ nay về sau, tất cả đều là của tôi”.

Ngô Giai Giai quát lớn: “Anh muốn làm gì?”

Tần Thiếu Long cười khẩy: “Lăng Khôi sắp chết rồi, tất cả những gì thuộc về hắn bây giờ đều là của tôi. Người phụ nữ của hắn đương nhiên cũng thuộc về tôi rồi”.

Ngô Giai Giai cười chế nhạo: “Anh lại dám cướp con gái nhà người ta giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?”

“Thật ngại quá, bà cụ Tô đã giao Tô Duệ Hân cho tôi rồi. Đây là giấy biên nhận của bà cụ Tô”, Tần Thiếu Long lấy ra một tờ giấy biên nhận, ném cho Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân cầm lên xem, quả nhiên là giấy biên nhận của bà cụ Tô.

Ngoài ra còn có cả con dấu riêng của bà cụ Tô.

Lúc này, cả người Tô Duệ Hân giống như bị rơi vào hầm băng

Bà cụ Tô, bà có phải là ma quỷ không?

Sao có thể còn tàn nhẫn vô tình hơn cả ma quỷ như vậy.

“Dựa vào đâu cơ chứ? Tôi đã không còn là người nhà họ Tô từ lâu rồi”, Tô Duệ Hân cảm nhận được một nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng chưa từng có.

“Sinh ra là người nhà họ Tô, chết đi là ma nhà họ Tô. Câu này là bà cụ Tô nói”, Tần Thiếu Long nói: “Bà cụ Tô dùng cô để đổi lấy tấm vé cho nhà họ Tô gia nhập Hiệp hội liên minh, bà ta cho rằng đó là một món hời”.

“Tô Duệ Hân, bỏ cuộc đi. Lăng Khôi đã rớt xuống vực thẳm rồi. Chỉ có cách trở thành người phụ nữ của cậu chủ Tần tôi thì cô mới có thể sống sót”, Tần Thụ Thanh bước lên trước kẹp lấy hai tay của Tô Duệ Hân.

“Đừng chạm vào tôi, tôi là người phụ nữ của Lăng Khôi! Tôi là phụ nữ của Lăng Khôi!”, Tô Duệ Hân còn chưa nói xong, đã bị Tần Thụ Thanh đánh ngất xỉu rồi vác đi.

“Ha ha ha, Lăng Khôi, chuyện mà mày vẫn chưa làm xong, tao sẽ làm thay mày”, Tần Thiếu Long đã rời đi, nhưng tiếng cười của hắn vẫn còn vang vọng trong phòng làm việc.

Quận Khôn Sa, trong một căn biệt thự sang trọng.

Tô Duệ Hân nằm trên giường.

Tần Thiếu Long mặc áo ngủ, trên tay cầm ly rượu vang chậm rãi uống.

Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đứng ở cửa.

“Hai người canh gác ở trước cửa, tôi phải làm việc rồi”, Tần Thiếu Long ra lệnh, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên giường.

“Đúng là cực phẩm”.

“Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, mày tự khoe khoang rằng mày có thể chống lại nhà họ Tần tao. Cuối cùng, tao đều chiếm được mọi thứ thuộc về mày. Bao gồm cả người phụ nữ của mày”.

Tần Thiếu Long lột sạch quần áo trên người, đang định nhào người sang.

Đúng lúc này...

“Pằng!”

Tiếng súng nổ vang dội.

Cả căn phòng như rung chuyển.

Tần Thiếu Long bị dọa giật nảy mình, vô thức cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Hắn lập tức quấn áo ngủ rồi lao ra khỏi phòng: “Có chuyện gì vậy?”

Dưới chân hắn là một thi thể đẫm máu vừa ngã xuống.

Là Diêu Thuấn.

Hắn đã bị một phát súng bắn vào đầu.

Đầu của hắn bị bắn nát bét.

Tần Thụ Thanh núp sau bức tường, khàn giọng nói: “Có tay súng bắn tỉa, rất lợi hại, tay súng bắn tỉa đó rất lợi hại! Tôi chưa từng thấy một tay súng bắn tỉa nào lợi hại đến như vậy”.

“Đây là biệt thự của Tần Thiếu Long tôi, ai dám mai phục ở xung quanh? Người đâu, người đâu!”, Tần Thiếu Long điên cuồng hét lên.

Hắn đã bố trí hơn hai mươi cao thủ quyền anh ở bên ngoài biệt thự.

Gần đây, Trung Hải đã trải qua những thay đổi to lớn, khắp nơi đều hỗn loạn. Mỗi lần ra ngoài Tần Thiếu Long đều dẫn theo một đám người đi cùng.

Nhưng lần này, cho dù hắn có hét to đến thế nào, phía cửa cũng không hề có tiếng đáp lại.

“Đám người ngoài cửa đều chết cả rồi”, Tần Thụ Thanh nói.

Tần Thiếu Long cảm thấy sợ hãi sởn cả tóc gáy: “Mau tìm, mau tìm hắn cho tôi, tôi muốn xem là kẻ nào lại to gan đến như vậy”.

Tần Thụ Thanh nói: “Tay súng bắn tỉa này cách chúng ta cả nghìn mét. Xung quanh đều là khu dân cư và tòa nhà văn phòng dày đặc, thật sự không có cách nào để tìm ra vị trí của hắn”.

Tần Thiếu Long càng thêm kinh ngạc: “Một tay súng thần cách xa hàng nghìn mét ư? Ngay cả trong đội quân hộ vệ Trung Hải cũng không tìm được một tay súng thần như vậy đúng không?”

Tần Thụ Thanh làm một cử chỉ phải im lặng: “Đừng nhúc nhích. Chúng ta có thể sẽ trở thành mục tiêu bắn tỉa bất cứ lúc nào”.

Tần Thiếu Long kinh hãi. Hắn tuy là đại sư võ thuật đã đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, nhưng hắn cũng sợ tay súng bắn tỉa!

Một khi bị bắn trúng đầu, thì chắc chắn sẽ chết!

Bây giờ nhà họ Tần một tay che trời như vậy, còn ai dám ra tay với Tần Thiếu Long tôi chứ?

Điên rồi sao?