Chiến Thần Phục Thù

Chương 275




Lăng Khôi chỉ cảm thấy mình đang phải đối diện với thiên quân vạn mã và dòng biển lạnh băng. Cơ thể đột nhiên bị đánh văng ra, vẫn còn chưa tiếp đất đã bị ngưng tụ thành băng.

Hoàn toàn bị băng trùm kín rồi.

“Thế này cũng quá đáng sợ rồi nhỉ?”

Ý thức của Lăng Khôi vẫn còn đang quay tròn, cơ thể đã không còn cử động được nữa.

Anh đã biến thành một khối băng nằm trên mặt đất.

Cái chết gần trong gang tấc.

Quá mức khủng khiếp!

Hoàn toàn không phải đối thủ.

Lúc này, Lăng Khôi nhìn thấy dáng người xinh đẹp của Tô Kinh Hồng chậm rãi quay về phía mình.

Lăng Khôi chấn động, nhìn chằm chằm vào phía trước.

Cuối cùng thì cô ấy cũng quay người lại rồi.

Cánh tay nhỏ xinh, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mảnh mai, đôi chân thon dài.

Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Đẹp tới mức khiến người khác ngạt thở.

Cuối cùng gương mặt của cô ấy lộ rõ.

Lăng Khôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, không hề động đậy.

Đây là gương mặt mà Lăng Khôi có ấn tượng sâu sắc nhất trong cả cuộc đời này.

Gương mặt mà bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không thể nào quên. Chỉ cần liếc nhìn, dù là ai đi nữa cũng cảm thấy nó là ác mộng một đời.

Trên mặt cô ấy có chín vết sẹo vô cùng bắt mắt, mỗi một vết sẹo đều giống như một con giun lớn.

Chín con giun tụ lại với nhau tạo thành một chữ: Tiện.

Lăng Khôi vừa nhìn đã buồn nôn, sởn hết cả tóc gáy.

Lăng Khôi cảm thấy tiếp theo đây mình gặp ác mộng rồi.

“Không phải anh muốn xem sao? Bây giờ thấy rồi thì dù có chết cũng không tiếc nuối nữa nhỉ?”, Tô Kinh Hồng chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Khôi, giơ tay phải ra: “Tay của tôi chỉ cần chạm nhẹ vào khối băng này thì anh sẽ hoà vào làm một với nó luôn, vỡ nát thành vô số mảnh băng, anh không thấy sợ sao?”

Lăng Khôi không cử động nổi.

Mẹ nó, ông đây sợ chứ.

Sợ muốn chết đi được.

Thế nhưng bây giờ tôi không thể trả lời cô.

Quả nhiên là bỉ ổi!

Tô Kinh Hồng dường như đang nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt rất thích thú: “Em gái tôi đã nói với tôi về tình hình của anh rồi. Trong cơ thể anh có tất cả hơn một trăm đầu đạn, vốn dĩ phải chết từ lâu. Kết quả lại sống thêm được ba năm, sau đó nhiều lần lấy đầu đạn ra, cơ thể cũng dần chuyển biến tốt. Lần trước khi anh hôn mê, là Diệp Vân Phong xuất hiện mời Tiểu Thanh ra mặt, giúp anh lấy được không ít đầu đạn ra. Thế nhưng trong cơ thể anh vẫn còn mười tám đầu đạn chưa được lấy ra ngoài”.

“Mạng của anh rất lớn, tiềm năng của anh cũng không tồi chút nào, chỉ cần tôi giúp anh lấy đầu đạn ra khỏi cơ thể thì anh sẽ có khả năng trở thành tông sư võ thuật. Đối với tôi mà nói, một tông sư võ thuật cũng có một chút giá trị đấy”, Tô Kinh Hồng nói: “Tôi có thể cứu anh, nhưng anh bắt buộc phải đồng ý với tôi một chuyện”.

Nói xong, tay Tô Kinh Hồng khẽ chạm nhẹ lên trên khối băng.

Vô số khối băng biến thành bụi nước, sau đó biến đâu mất tăm.

Lăng Khôi cũng khôi phục lại sự tự do.

“Chung quy là cô vẫn không nỡ giết tôi”, Lăng Khôi thở hắt một hơi, hoàn hồn trở lại: “Nói đi, chuyện gì?”

Tô Kinh Hồng nói: “Giúp tôi giết một người”.

Lăng Khôi nói: “Ai thế?”

Tô Kinh Hồng nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho anh. Đợi tới lúc đó thì tôi tự khắc sẽ nói cho anh biết”.

Lăng Khôi nói: “Thế thì không được, tới lúc đó cô tuỳ tiện bảo tôi đi giết một người nào đó thì không phải ngay cả lương tâm của tôi cũng bị cô vấy bẩn rồi hay sao?”

Tô Kinh Hồng nói: “Tôi sẽ không bắt anh giết người linh tinh. Anh nhìn thấy chữ khắc trên mặt tôi chưa? Người mà tôi muốn giết chính là kẻ đã khắc chữ này lên trên mặt tôi”.

“Được, tôi đồng ý với cô”, Lăng Khôi nhanh chóng đáp lời: “Kẻ đó dám khắc chữ lên trên gương mặt xinh đẹp này của cô, tội ác tày trời, ai cũng thống hận. Tôi không thể để yên được, tôi sẽ báo mối thù này giúp cô”.

Tô Kinh Hồng nói: “Anh đồng ý hơi tuỳ tiện rồi đấy nhỉ. Anh không hỏi xem rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể khắc chữ như vậy lên trên gương mặt của một tông sư võ thuật như tôi sao?”

Lăng Khôi nói: “Bất luận là ai, đã to gan dám phá hỏng gương mặt của một cô gái xinh đẹp như cô thì tôi đều không thể tha thứ”.

“Nói năng ngọt xớt, tới lúc đó anh chơi xấu thì sao?”, Tô Kinh Hồng liếc mắt nhìn Lăng Khôi.

Lăng Khôi nói: “Trước nay tôi đều đề cao chữ tín. Có phụ lòng ai thì cũng sẽ không phụ lòng cô”.

Tô Kinh Hồng lấy một viên đan dược màu đen ra: “Ăn đi, tôi giúp anh lấy ra nốt số đầu đạn còn lại trong cơ thể”.

“Đây là gì thế?”, Lăng Khôi nhận lấy đan dược, nhìn trái nhìn phải: “Tôi ăn rồi sẽ không chết đấy chứ?”

“Sợ chết thì đừng ăn nữa”, Tô Kinh Hồng lạnh lùng nói.

“Được rồi, dù gì tất cả cũng đều do cô quyết định. Tôi ăn là được chứ gì”, Lăng Khôi cho viên đan dược vào miệng, sau khi nhai thì nuốt xuống bụng: “Mùi vị không tồi, chua chua ngọt ngọt”.

Lăng Khôi ăn xong đan dược, lúc này Tô Kinh Hồng mới gật đầu: “Đi theo tôi”.

Lăng Khôi đi với Tô Kinh Hồng tới bên hồ nước nóng, vẫn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cô ấy đẩy ngã vào bên trong.

“Nóng! Tôi sắp bị luộc chín đến nơi rồi!”

Lăng Khôi liền nhảy cẫng lên muốn chạy ra bên ngoài.

Kết quả, Tô Kinh Hồng lại bước vào trong hồ nước nóng, lần lượt xé bỏ quần áo trên người Lăng Khôi.

“Mẹ kiếp, cô muốn làm gì? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, dù tôi có muốn cái đó thì cũng không phải với cô!”, Lăng Khôi thật sự bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.

Cả người sởn hết cả gai ốc.

Nếu như tôi bị người phụ nữ này ép làm chuyện đó thì chắc sẽ gặp ác mộng cả đời này mất!

Tôi có thể mất trinh, thế nhưng tuyệt đối không thể mất trinh vào tay một người phụ nữ như cô được.

“Trong đầu anh đang nghĩ cái gì thế hả?”, Tô Kinh Hồng khinh thường liếc nhìn, sau khi xé bỏ quần áo của Lăng Khôi thì đập tay lên trên ngực anh.

Nội kình toé ra.

Kết hợp cương nhu.

Một đầu đạn đột nhiên bay từ trong phổi ra khỏi cơ thể Lăng Khôi.

Cơn đau kịch liệt khiến cho Lăng Khôi quên mất cơ thể đang ở trong nước sôi.

Lại vỗ thêm một lần, đầu đạn thứ hai bay ra bên ngoài.

Tô Kinh Hồng liên tiếp vỗ mười bảy lần, mười bảy đầu đạn lần lượt bay ra khỏi cơ thể.

Trên người Lăng Khôi có thêm mười bảy vết thương, máu chảy đầm đìa.

Đầu đạn cuối cùng ghim đúng vào cột sống.

Tô Kinh Hồng dừng tay, khẽ nhíu mày lại.

Lăng Khôi mở to hai mắt: “Sao cô không ra tay lấy nốt đầu đạn cuối cùng ra ngoài đi?”

Tô Kinh Hồng nói: “Không lấy ra được”.

Lăng Khôi ngạc nhiên: “Không phải cô là tông sư võ thuật sao? Ban nãy còn thuận lợi mà, sao giờ lại không lấy ra được?”

Tô Kinh Hồng nói: “Đây không phải đầu đạn thông thường. Viên đạn làm bằng kim loại đặc biệt? Bên trong có kim loại phóng xạ cấp cao uranium 235”.

“Kim loại uranium? Đây không phải vật liệu dùng để phân tách hạt nhân sao?”, Lăng Khôi hít sâu một hơi.

Kim loại uranium là nguyên vật liệu của đạn hạt nhân.

Uy lực của bom nguyên tử mạnh như vậy là vì nó lợi dụng sự phân tách của kim loại uranium, một loại vật chất biến thành một loại vật chất khác, phần chất biến mất kia sẽ biến thành năng lượng triệt để rồi bùng nổ chỉ trong nháy mắt.

Nó là một kiệt tác tạo nên thời đại trong thời kỳ vũ khí nóng của nhân loại.

Nếu như người bình thường bị nhiễm loại vật chất có tính phóng xạ này thì cơ thể sẽ phát sinh dị biến, cuối cùng các cơ quan bên trong sẽ suy kiệt mà chết. Sự cố rò rỉ hạt nhân đáng sợ nhất trong lịch sử - rò rỉ hạt nhân Chernobyl đã khiến cho hàng chục nghìn người tử vong và hàng trăm người phải di dời.

Có thể thấy được sự đáng sợ của thứ kim loại này.

Tô Kinh Hồng nói: “Đúng thế, theo lý mà nói anh bị đầu đạn làm từ kim loại uranium này bắn trúng rồi lưu lại trong cơ thể ba năm thì đã chết nhăn răng từ lâu rồi mới phải. Không ngờ anh vẫn còn sống tới giờ này. Đây vốn dĩ chính là một kỳ tích. Hơn nữa cơ thể của anh dường như còn đang phát sinh một loại biến dị không rõ tên”.

“Vậy thì cô lấy ra đi”, Lăng Khôi hơi lo sợ: “Ông đây không muốn bị biến dị đâu!”

Mẹ kiếp, chuyện này quá đáng sợ rồi.

Sau khi biến dị vẫn còn là người sao?

Không còn nữa rồi.

Là thây ma? Xác ướp? Người không ra người quỷ không ra quỷ? Hay là thành Zombie?

Tô Kinh Hồng nói: “Đầu đạn này hiện tại chỉ còn lại một nửa, một nửa còn lại đã dung hoà bên trong xương sống của anh rồi, hoà vào làm một với xương sống của anh. Nếu như lấy ra thì xương sống của anh sẽ gãy mất. Nửa thân dưới của anh sẽ bị bại liệt”.

Lăng Khôi nuốt nước bọt: “Trời đất, sao trước đây không có ai nói với tôi nhỉ. Thế nhưng đầu đạn này lại có tính phóng xạ rất mạnh, không lấy ra thì tôi sẽ bị biến dị mất”.

Tô Kinh Hồng nói: “Nếu chết thì anh đã chết lâu rồi. Ba năm rồi mà anh vẫn chưa chết, điều này nói lên rằng đây là kỳ tích. Cứ giữ nó lại đi”.