Chiến Thần Phục Thù

Chương 273




Tiểu Thanh rất ngạc nhiên, cô ấy không ngờ khả năng tìm người của Huyết Vũ lại mạnh đến như vậy.

Tiểu Thanh tò mò nhìn Huyết Vũ rồi nói: “Hai người thật thú vị, cứ nhất định phải tìm gặp bằng được chị tôi. Có điều số hai người cũng thật may mắn, chị tôi đi du lịch hai tháng nay, vừa mới trở về được mấy ngày. Bây giờ tôi sẽ đưa hai người đến gặp chị ấy”.

Huyết Vũ nói: “Cảm ơn”.

Tiểu Thanh hờ hững đáp: “Hai người đừng cảm ơn quá sớm. Tôi chỉ đồng ý đưa hai người đi tìm chị tôi. Về phần chị tôi có muốn ra tay chữa bệnh cho anh hay không, còn phải xem tâm trạng của chị ấy”.

Lăng Khôi dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Tâm trạng của chị cô thường không tốt sao?”

Tiểu Thanh nói: “Không phải là thường không tốt, mà là từ trước đến nay tâm trạng chị ấy chưa bao giờ tốt cả. Tôi nói cho anh biết, chị tôi lúc nào cũng vui buồn thất thường. Phút trước chị ấy còn nói cười với anh, phút sau đã muốn cầm dao chĩa vào người anh. Rất nhiều người đều sợ chị ấy”.

Lăng Khôi nói: “Cũng thú vị đấy”.

Tiểu Thanh nói: “Thú vị cái con khỉ. Một lát nữa thôi anh sẽ được biết sự đáng sợ của chị tôi. Hy vọng anh sẽ không hối hận”.

Lăng Khôi nói: “Nói không chừng tôi sẽ trở thành bạn tốt của chị cô”.

Tiểu Thanh lập tức phủ quyết: “Đúng là suy nghĩ viển vông! Chị tôi trước nay không có bạn bè. Ngay cả tôi cũng không được coi là bạn của chị tôi nữa là”.

“Cố tình tỏ ra thần bí đây mà”, Lăng Khôi không nói gì thêm mà chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe di chuyển chậm rãi về phía trước, sau vài giờ đi xuyên qua cả thành phố Trung Hải, cuối cùng đi dọc theo sông Vọng Cổ về phía Tây, đến rìa thành phố Trung Hải.

Đây là một ngọn núi sâu.

Hoang vu cách trở.

Một nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Xung quanh đều là một vùng âm u.

Lăng Khôi không khỏi mở to mắt: “Chúng ta đã ra khỏi ranh giới của thành phố Trung Hải, nếu vẫn tiếp tục đi về phía trước thì sẽ không còn ở trong địa phận của Trung Hải nữa”.

Tiểu Thanh liếc nhìn Lăng Khôi: “Sao? Anh sợ rồi chứ gì?”

Lăng Khôi không thèm trả lời cô ấy.

Chiếc xe tiếp tục chạy dọc theo sông Vọng Cổ đi ngược với dòng chảy về phía tây. Họ cứ đi về phía trước như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến bên một hồ nước lạnh.

Hồ nước lạnh rất lớn.

Nhìn từ xa chỉ thấy sông Vọng Cổ từ vách núi trên cao trút xuống, xung quanh được bao vây bởi ba ngọn núi, tạo thành một hồ nước lạnh khổng lồ.

Hồ nước lạnh này có chu vi khoảng một đến hai kilomet.

Sương mù dày đặc, ánh trăng mờ ảo.

Ba người bước xuống xe.

Tiểu Thanh dẫn đường: “Đi theo tôi”.

Lăng Khôi không nhịn được hỏi một câu: “Rốt cuộc chị của cô là ai? Cô ấy sống ở nơi quái quỷ thế này, là người hay là quỷ đây?”

“Anh cảm thấy là quỷ, vậy thì chính là quỷ rồi”, Tiểu Thanh liếc nhìn Lăng Khôi, rồi dẫn hai người men theo vách núi đi về phía trước, cuối cùng đến trên một mỏm đá gần thác nước bên mép vách núi, có một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong ngôi nhà nhỏ còn sáng đèn.

Tiểu Thanh bước tới trước cửa ngôi nhà rồi dừng lại: “Chính là nơi này. Chị tôi đang ở trong phòng. Hai người đi theo tôi”.

Tiểu Thanh dẫn hai người vào trong phòng.

Lăng Khôi bước vào phòng, chỉ thấy như đang bước vào một hầm băng.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm hai mươi đến ba mươi độ.

Một lớp băng dày ngưng tụ trên mặt đất trong phòng.

Trên sàn nhà, trên tường, trên mái nhà, tất cả đều đóng băng.

Cái gì thế?

Nơi này sao lại kinh khủng đến vậy?

Cho dù nơi này gần hồ nước lạnh, nhiệt độ lạnh hơn một chút cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ đã là tháng bảy, nhiệt độ vào ban đêm đều khoảng hai mươi mấy độ. Vừa vào nhà nhiệt độ liền xuống đến âm mấy độ?

Điều này quá bất thường.

Lăng Khôi vô thức cảm thấy sởn tóc gáy. Anh lập tức quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác, đề phòng có sự cố bất ngờ xảy ra.

Tiểu Thanh nói: “Hai người đừng căng thẳng, chị tôi là như vậy đấy, đi đến đâu là lạnh đến đó. Chị tôi chính là một tảng băng, hai người tuyệt đối đừng đến gần chị ấy, nếu không sẽ chết đấy”.

Trong phòng có một bức bình phong, bức bình phong cũng bị đóng băng.

Một ngọn nến được thắp sáng sau bức bình phong, nhấp nháy bất định. Dưới ánh nến, có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người.

Bóng người cao ráo mảnh mai, thật sự là một người đẹp tuyệt trần.

Tiểu Thanh đứng trước bức bình phong, nắm chặt tay rồi nói: “Chị ơi, hai người này muốn tìm chị. Em đưa họ đến rồi. Có muốn gặp họ hay không, chị tự quyết đi nhé”.

Suy cho cùng là Lăng Khôi có việc nhờ vả người ta, nên anh chào hỏi rất cung kính: “Cô Tô, tôi là Lăng Khôi, tôi đến đây vì có việc nhờ cô giúp đỡ”.

Bên trong không có một tiếng động, mãi lâu sau mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ai có bệnh?”

Lăng Khôi lập tức thấy không thoải mái.

Chết tiệt, câu hỏi này thật là...

Lăng Khôi miễn cưỡng trả lời: “Tôi”.

Giọng nói kia lại cất lên: “Người có bệnh ở lại, người không có bệnh thì ra ngoài chờ”.

Huyết Vũ không yên tâm, cô ấy không định rời đi.

Lăng Khôi nháy mắt với Huyết Vũ, sau đó Huyết Vũ mới xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở anh: “Anh hãy cẩn thận”.

Sau khi Tiểu Thanh và Huyết Vũ rời đi, trong căn phòng lạnh như băng chỉ còn lại một mình Lăng Khôi.

Xung quanh càng lúc càng lạnh.

Không biết tại sao Lăng Khôi nhìn xuyên qua bức bình phong thấy bóng dáng mảnh khảnh bên trong, đang đung đưa như một con rắn độc xinh đẹp. Một cảm giác ớn lạnh khó tả toát ra từ lòng bàn chân.

“Cô là Tô Kinh Hồng sao?”, Lăng Khôi hỏi.

Giọng nói bên trong vẫn lạnh như băng, không hề mang theo chút cảm xúc nào: “Đúng”.

Lăng Khôi nói: “Mọi người đều là con người, cô tỏ ra bí ẩn như vậy làm gì? Ra ngoài gặp mặt đi”.

Tô Kinh Hồng nói: “Không cần”.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì để tôi vào trong gặp mặt cô”.

Tô Kinh Hồng nói: “Nếu anh dám bước vào, tôi sẽ lập tức giết anh”.

Lăng Khôi nói: “Cô tự tin có thể giết tôi vậy sao?”

Tô Kinh Hồng nói: “Anh có thể thử xem”.

“Thử thì thử, Tiểu Thanh vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, tôi nghĩ cô cũng là một người đẹp. Nếu có thể vào gặp người đẹp thì có chết cũng không hối tiếc”, Lăng Khôi nhấc chân đi vòng qua bức bình phong để vào bên trong.

Mới bước được một bước, Lăng Khôi cảm thấy nhiệt độ đã giảm đi ít nhất năm độ.

“Chết tiệt, thế này hơi đáng sợ rồi đấy. Mỗi bước giảm năm độ ư?”, Lăng Khôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bước về phía trước một bước.

Răng rắc.

Nhiệt độ lại giảm đi năm độ.

Dưới chân Lăng Khôi cũng đang đóng băng.

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình, nhiệt độ xung quanh Lăng Khôi bây giờ đã giảm xuống âm hai mươi độ.

Nước bọt phun ra chưa kịp rơi xuống đất đã bị đóng băng.

Ực.

Lăng Khôi nuốt nước bọt.

Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này?

Vừa nãy, Tiểu Thanh đã từng nói Tô Kinh Hồng là một tảng băng.

Lẽ nào là thật ư?

Người phụ nữ này sao lại đáng sợ đến như vậy?

Không thể đến gần được sao?

Mẹ kiếp, như vậy có còn là người nữa không?

Lăng Khôi không tin vào ma quỷ nên anh cố bước về phía trước hai bước.

Kết quả nhiệt độ xung quanh giảm xuống âm ba mươi độ, thân nhiệt nhanh chóng bốc hơi, quần áo trên người Lăng Khôi lại mỏng manh, khó có thể chịu được nhiệt độ thấp như vậy trong một thời gian dài.

“Sao anh không bước về phía trước nữa? Tôi còn tưởng xương cốt của anh cứng lắm chứ”, giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên một lần nữa.

“Được thôi, nếu đã là một cô gái xinh đẹp, vậy thì tôi tình nguyện chết trong tay người đẹp vậy”, Lăng Khôi cắn răng bước nhanh về phía trước.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh.

Ý thức của Lăng Khôi đã trở nên mơ hồ, tuy nhiên lúc này Lăng Khôi cũng nhìn thấy người trước mặt.

Phía trước có một bể suối nước nóng, một cô gái xinh đẹp đang đứng bên trong bể suối nước nóng, lộ ra nửa thân trên.

Cô ta xoay lưng về phía anh.

Mái tóc dài bồng bềnh.

Thân hình mảnh mai hoàn hảo, xinh đẹp động lòng người.

“Rốt cuộc cô là người hay quỷ?”, lúc Lăng Khôi nói câu này, anh chỉ cảm thấy ý thức của mình đã không còn rõ ràng nữa rồi.