“Thoát Thương Vi Quyền không phải dùng như anh vậy đâu”, Lăng Khôi giơ tay phải lên về phía xa, siết chặt nắm đấm, nói gằn từng câu từng chữ: “Hình Ý Quyền phân thành Toàn Phách, Hình Ý Quyền Bá Đạo và Thoát Thương Vi Quyền. Nó được gọi là chiêu thức tay không leo núi, một bước lên trời, chống khuỷu tay, áp sát núi, mãnh hổ leo núi. Tinh túy thật sự là nằm ở cách khống chế khoảng cách, tấn công từ một phía. Thoát Thương Vi Quyền thật sự là như thế này nè”.
Khoảnh khắc vừa dứt lời, tay phải của Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, lập tức lao nhanh như súng pháo, bắn phá mãnh liệt.
Mặt đất vang dội.
Mọi người xung quanh dù không hiểu gì về võ thuật, nhìn thấy khí thế kinh thiên động địa này cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Họ nhìn thấy cơ thể Lăng Khôi như một con mãnh thú thoát khỏi dây cương, lướt qua mặt đất va mạnh lên người Tần Thiếu Long.
“Ầm!”
Tựa như đại bác phá nát tường thành, cả người Tần Thiếu Long bị đánh bay xa, nôn ra máu.
Hắn nặng nề đập xuống đất, trượt theo về phía sau, cuối cùng bay ra khỏi đại sảnh, va vào một hòn non bộ trong sân.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung động.
Lúc Tần Thiếu Long bò dậy, người đã be bét máu, bước chân loạng choạng không vững, nơm nớp lo sợ nằm trên mặt đất, căn bản không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi.
Hắn biết rất rõ, vừa nãy nếu không phải Lăng Khôi kịp thời thu tay lại thì mình đã chết rồi.
Qua đòn đánh vừa nãy, Tần Thiếu Long đã hồn bay phách tán, tự biết mình không phải là đối thủ của Lăng Khôi, hai người căn bản cũng ở cùng một đẳng cấp.
Lúc này hai người Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Tần Thiếu Long nằm trên mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu: “Tuổi của thằng ranh này rõ ràng là bằng với cháu, sao thực lực của hắn lại có thể lớn mạnh như thế? Đáng sợ quá”.
Tần Hoa Lệ cắn răng, tự lẩm bẩm: “Anh cả cũng nói, Thiếu Long cháu có ba phần sức mạnh của anh ấy, là thế hệ thanh niên có một không hai của Trung Hải, nhưng không ngờ người này còn hơn cháu một bậc. Xem ra, là cô xem thường hắn rồi”.
Mặt Tần Thiếu Long đầy vẻ sợ hãi: “Cô, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Tần Hoa Lệ nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không chèn ép được bọn chúng rồi, cần phải bàn bạc kỹ hơn!”
Nói xong, Tần Hoa Lệ đi đến trước mặt Lăng Khôi, lạnh lùng nhìn anh rồi nói: “Mày quả nhiên có bản lĩnh, nhưng hôm nay mày đã giết con trai tao, món nợ máu này bắt buộc phải trả. Nhà họ Tần tao tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mày. Hôm nay không làm gì được mày là do tao sơ suất. Tương lai, lửa giận của nhà họ Tần nhất định sẽ như nghìn quân ra trận, khiến mày chết không có đất chôn thân”.
Lăng Khôi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tần Hoa Lệ, bà không xứng để hóa giải ân oán với tôi. Hôm khác bảo anh cả của bà là Tần Phong đích thân đến tìm tôi nói chuyện”.
“Nhớ rõ, sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được, còn dám ức hiếp người thân của tôi, thì tôi nhất định sẽ san bằng nhà họ Tần, khiến nhà họ Tần biết mất hoàn toàn trên thế giới”, Lăng Khôi lạnh lùng nói một câu.
Lúc nãy nhìn thấy Tần Sảng hành hung Chu Lam, Lăng Khôi quả thật không kiềm chế được ngọn lửa giận.
Sát khí ngùn ngụt!
Nói xong, Lăng Khôi xoay người đứng bên cạnh Tô Duệ Hân, ôm ngang Chu Lam bị thương nặng lên, bước từng bước đi qua đám người: “Người tôi muốn bảo vệ, nếu ai dám ức hiếp thì tôi sẽ giết kẻ đó!”
Lăng Khôi rời đi.
Để lại một bóng lưng vững chãi.
“Lăng Khôi, Tần Hoa Lệ tao và nhà họ Tần không đội trời chung với mày!”, Tần Hoa Lệ gào thét hung ác về phía bóng lưng của Lăng Khôi.
Cuối cùng, bà ta bảo người đưa theo xác của Tần Sảng, rưng rưng nước mắt rời đi.
Tần Thiếu Long cũng đau đớn chật vật rời khỏi biệt thự nhà họ Tô dưới sự nâng đỡ của đám đàn em.
Trong sân, chỉ còn lại đám người nhà họ Tô.
Lúc này bà cụ Tô mới thở dài một cách nặng nề: “Cậu Lăng và nhà họ Tần hoàn toàn đối đầu rồi, thật sự không ngờ cậu Lăng này cứng rắn như thế, thẳng tay giết chết Tần Sảng trước mặt Tần Hoa Lệ. Nhà họ Tần chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta”.
Đến bây giờ Tô Thần vẫn còn run rẩy: “Cuộc tranh đấu giữa nhân vật lớn thật sự rất đáng sợ, một cậu chủ đang yên đang lành nói chết là chết, đưa mắt nhìn ra cả thành phố Trung Hải cũng chỉ có anh Lăng cả gan dám công khai đánh chết Tần Sảng. Nhà họ Tô chúng ta lần này lại chọn bán đứng Tô Duệ Hân là đúng hay sai đây?”
Tô Toàn nói một cách kiên định: “Lựa chọn của chúng ta không sai đâu, dù cậu Lăng quản lý nhà họ Đường và nhà họ Mã cũng hoàn toàn không thể là đối thủ của nhà họ Tần, chúng ta làm như vậy là để giữ mình”.
Bà cụ Tô đáp: “Tô Toàn nói không sai, cậu Lăng không thể thắng nhà họ Tần. Nếu hôm nay chúng ta không chọn từ bỏ Tô Duệ Hân, thì nhà họ Tô chúng ta xong đời rồi”.
Bệnh viện Bình An.
Chu Lam đã nhập viện, sau khi phẫu thuật xong thì nằm trên giường bệnh dưỡng thương.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, tình hình vết thương của Chu Lam đã chuyển biến tốt hơn. Trong thời gian mấy ngày này, Tô Duệ Hân vẫn luôn chăm sóc bà ta trong phòng bệnh, thấy Chu Lam đã khỏe hơn nhiều, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Tô Duệ Hân gửi tin nhắn cho Lăng Khôi: “Cảm ơn anh, trưa ngày mai, ở Cổ Trà Mã Đạo, tôi mời anh ăn cơm”.
Lăng Khôi chỉ trả lời lại mấy chữ: Không cần cảm ơn.
Ngày hôm sau, buổi trưa Tô Duệ Hân đã đến Cổ Trà Mã Đạo của hồ Bạch Thúy đặt một phòng VIP, đợi trong phòng cả ngày đến đêm khuya cũng không đợi được Lăng Khôi.
“Lăng Khôi, anh thật sự phải vô tình với em như vậy sao? Rõ ràng là anh rất quan tâm em, tại sao cứ không chịu ra gặp em?”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Tô Duệ Hân là một cô gái kiên cường, cô lau sạch nước mắt, tiếp tục tập trung vào công việc.
Một tháng sau, bệnh viện quận Ngô Giang lấy tên là tổng bệnh viện Bình An.
Khai trương long trọng.
Lần này khai trương hừng hực khí thế.
Chấn động cả quận Ngô Giang.
Tiếng tăm của bệnh viện Bình An cũng đạt đến thời kỳ hưng thịnh trước nay chưa từng có.
Tập đoàn Hân Vũ có giá trị lớn khiến bệnh viện Bình An có tư cách đạt chuẩn hạng 3A.
Đám người nhà họ Tô nghe thấy tin tức này đều rất bất an, may mà thuốc y học thảo dược phát triển thuận lợi, bọn họ cho rằng tương lai của nhà họ Tô cũng sẽ vô cùng chói lọi.
Lại một tháng nữa trôi qua, bệnh viện Bình An liên tiếp thu mua hai bệnh viện tổng hợp hạng ba quy mô lớn khác của quận Ngô Giang, hoàn toàn độc quyền cả thị trường y dược của quận Ngô Giang.
Để vận hành những tài nguyên y dược này tốt hơn, bệnh viện Bình An đã thành lập tập đoàn Nhân Hòa. Tất cả vốn liếng điều trị dưới quyền bệnh viện Bình An đều rót vào tập đoàn Nhân Hòa.
Đồng thời bệnh viện Bình An thành lập nhãn hiệu kinh doanh dược phẩm tên là nhà thuốc Nhân Hòa.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, nhà thuốc Nhân Hòa đã mở hơn một trăm chi nhánh ở quận Ngô Giang, độc quyền kinh doanh dược phẩm của quận Ngô Giang.
Trong mười ba quận của Trung Hải, thì có thị trường y dược của một quận hoàn toàn được bệnh viện Bình An độc quyền.
Điều này khiến đám người nhà họ Tô đứng ngồi không yên.
Tốc độ lớn mạnh của tập đoàn Nhân Hòa quá nhanh.
Nhưng bà cụ Tô cho rằng nền móng của nhà họ Tô vững vàng, dựa vào độ hot của dự án y học thảo dược, tốc độ phát triển của nhà họ Tô vô cùng nhanh. Tập đoàn Nhân Hòa vẫn không cách nào uy hiếp được nhà họ Tô.
Mãi đến hôm nay, tập đoàn Nhân Hòa tuyên bố sáp nhập với tập đoàn Hân Vũ, rót toàn bộ nguồn lực của tập đoàn Hân Vũ vào trong tập đoàn Nhân Hòa.
Sau khi sáp nhập, trên thế giới không có tên tập đoàn Hân Vũ nữa.
Tập đoàn Nhân Hòa lập tức nhảy vọt trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải.
Mà chủ tịch tập đoàn Nhân Hòa chính là Tô Duệ Hân.
Con gái riêng của nhà họ Tô từng bị nhà họ Tô vứt bỏ và bị bán đứng vô số lần, cuối cùng đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Tô Thị!
Trên dưới nhà họ Tô khi nghe tin tức này đều hết sức kinh ngạc!
Bà cụ Tô tổ chức cuộc họp gia tộc mấy đêm liền, bàn bạc đối sách.