Chiến Thần Phục Thù

Chương 261




Lăng Khôi trở lại phòng ngủ, nhắm mắt lại, từng hình ảnh dần hiện lên trong đầu.

Xích Dương Cửu Thiên.

Chiêu thứ nhất: Mặt trời lặn.

Chiêu thứ hai: Hạt cát rơi.

Chiêu thứ ba: Cảnh sáng sớm.

Ba chiêu thức, mười tám hình vẽ.

Mỗi một chi tiết của từng hình vẽ đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí Lăng Khôi. Anh cẩn thận suy nghĩ, tìm tòi và tập luyện.

Ngày qua ngày, Trung Hải vẫn yên ổn như cũ.

Cho đến một ngày, Trần Lâm gõ cửa nơi ở của Lăng Khôi, ông ta đến bên ngoài phòng ngủ của Lăng Khôi rồi lên tiếng: “Cậu Lăng, tôi có chuyện quan trọng cần gặp cậu, không biết có làm phiền cậu đang dưỡng thương hay không?”

Thật lâu sau, một giọng nói bình tĩnh truyền ra từ trong phòng: “Mời vào”.

Trần Lâm dẫn theo Lục Hải Siêu bước vào.

Căn phòng sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn.

Một chiếc giường, một cái bàn trà nhỏ, một dãy giá sách, đây là tất cả đồ trang trí ở trong phòng.

Trần Lâm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tất cả những thứ này.

Nếu như không nhìn tận mắt, thì ai có thể tin được, cậu Lăng tiếng tăm lừng lẫy mà lại giản dị và nghèo nàn đến mức này chứ?

Lăng Khôi rót cho hai người hai ly trà rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Lâm nói: “Người nhà họ Tần đến tìm cậu, họ muốn cậu cho họ một lời giải thích”.

Lăng Khôi nhíu mày: “Nhà họ Tần ư? Chúng ta không liên quan gì đến nhà họ Tần. Bọn họ tìm tôi làm gì?”

Trần Lâm nói: “Cậu quên rồi sao? Lúc đầu trong bữa tiệc sinh nhật của Trương Lộ, cô Tô đã đến tham dự, kết quả là bị Tần Sảng gây khó dễ. Lúc đó, Huyết Vũ ra mặt giải quyết mâu thuẫn giúp cô Tô và cắt lưỡi của Tần Sảng. Anh họ của Tần Sảng - Tần Thiếu Long là cậu chủ của nhà họ Tần. Mẹ của Tần Sảng là em ruột của Tần Phong. Khi rời đi Huyết Vũ đã để lại một câu rằng, nếu họ thấy không phục thì hỏi xem họ có bất mãn gì với cậu Lăng hay không. Bây giờ, họ quả thực bất mãn với cậu rồi”.

Lăng Khôi vỗ trán: “Con nhóc Huyết Vũ này, tính cách vẫn nóng nảy như vậy. Suốt ngày chỉ biết gây chuyện mà không nhìn lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi”.

Hai người Trần Lâm và Lục Hải Siêu nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ rất lúng túng.

Đại ca à, nếu nói về nóng nảy, bản thân cậu còn nóng nảy hơn nhiều so với Huyết Vũ đấy, có biết không?

Những người bị cậu nghiền nát còn ít sao?

Chẳng qua là bọn họ không dám nói ra thôi.

Lăng Khôi bình tĩnh lại: “Lời của Huyết Vũ tất nhiên cũng là lời của tôi. Bây giờ nhà họ Tần muốn thế nào?”

Trần Lâm nói: “Sự việc bắt đầu là do cô Tô, nên nhà họ Tần đã đến thẳng nhà họ Tô để hỏi tội. Bây giờ cả nhà họ Tô đang bị nhà họ Tần trút giận ở trong biệt thự, cả nhà ba người của Tô Duệ Hân cũng bị liên lụy. Bà cụ Tô đang ở trong tình thế khó xử, e rằng lại sắp bán đứng cô Tô một lần nữa”.

Lăng Khôi thở dài: “Nhà họ Tần không đến tìm tôi, mà lại đi tìm Duệ Hân. Đúng là mềm nắn rắn buông. Bà cụ Tô cũng là một người không có lập trường, gió chiều nào theo chiều ấy, nếu chúng ta không đi một chuyến, e là Duệ Hân sẽ phải chịu thiệt thòi”.

Trần Lâm nói: “Đúng thế. Vì vậy nên tôi mới vội vàng đến báo cho cậu biết”.

Lăng Khôi hỏi: “Nhà họ Tần gồm có những ai đến?”

Trần Lâm nói: “Tần Thiếu Long và Tần Hoa Lệ dẫn đầu. Tần Hoa Lệ là em gái của Tần Phong, là người nắm mọi quyền hành trong nhà họ Tần. Hơn nữa, Tần Thiếu Long còn gọi cả Tần Thụ Thanh đến nữa”.

Lăng Khôi nhíu chặt lông mày: “Đội hình rầm rộ nhỉ. Để tôi thay bộ quần áo, một lát nữa chúng ta cùng xuất phát”.

Biệt thự Vân Đỉnh số 99.

Mấy chục người nhà họ Tô đều tập trung cả trong phòng khách lớn ở lầu một.

Bà cụ Tô gật đầu lia lịa, liên tục xin lỗi người nhà họ Tần.

Tần Hoa Lệ - một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, bà ta rất biết cách sửa soạn cho vẻ bề ngoài của mình, nên trông giống như một phụ nữ trưởng thành ở độ tuổi ba mươi. Bộ vest màu be càng làm tôn lên vẻ cao quý trên người bà ta.

Những người ngoài dù đứng cách xa mười mấy mét vẫn có thể cảm nhận được khí chất anh hùng khác thường trên người bà ta. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã tạo cho người khác áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Còn người đứng bên cạnh Tần Hoa Lệ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi có vóc dáng cao ngất và uy nghiêm. Bộ quân phục rằn ri mặc trên người khiến cho hắn dù không tức giận cũng rất uy phong.

Hắn là Tần Thiếu Long.

Cậu chủ của nhà họ Tần.

Cậu chủ đứng đầu năm gia tộc lớn ở Trung Hải, rất có tiếng tăm. Không ngoa khi nói rằng hắn là người dẫn đầu cả một thế hệ trẻ.

Còn Tần Sảng đứng ngay bên cạnh Tần Thiếu Long. Hắn nhìn bà cụ Tô đang khom lưng uốn gối với vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.

Tần Sảng chỉ vào mặt Tô Duệ Hân rồi nói lớn: “Mẹ, chính là vì cô ta nên lưỡi của con mới bị cắt. Nếu không phải nhà họ Tần chúng ta tài giỏi thì lưỡi của con sẽ không thể nối lại được”.

Tần Hoa Lệ ngồi trên ghế sofa liếc nhìn Duệ Hân: “Đúng là một cô gái xinh đẹp. Nhà họ Tô các người gan to bằng trời, dám cắt lưỡi con trai tôi? Trong mắt nhà họ Tô các người còn có nhà họ Tần của tôi nữa hay không?”

Câu nói này của bà ta đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều kinh hoàng khiếp sợ.

Bà cụ Tô lại cúi đầu nhận lỗi: “Thật xin lỗi, sếp Tần”.

Tần Hoa Lệ lạnh lùng đáp: “Kể từ hôm nay, nhà họ Tô không cần thiết phải tồn tại ở Trung Hải nữa. Tôi sẽ xóa hết tất cả mọi dấu vết của nhà họ Tô ở Trung Hải”.

Bà cụ Tô bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng bước ra nói lớn: “Sếp Tần, tôi có chuyện muốn trình bày với cô. Tô Duệ Hân từ lâu đã không còn là người nhà họ Tô chúng tôi nữa rồi. Đây là gia phả của nhà họ Tô chúng tôi, cách đây rất lâu, nhà họ Tô chúng tôi đã trục xuất cả ba người nhà Tô Duệ Hân khỏi dòng họ”.

Tô Toàn vội vàng nói: “Đúng vậy, trước đây Tô Duệ Hân từng gây sự với nhà họ Đường. Nhà họ Tô chúng tôi đã cắt đứt mọi mối quan hệ với cả ba người nhà Tô Duệ Hân. Chuyện lần này không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi cả”.

“Đúng vậy, khi trục xuất cả ba người nhà họ, nhà họ Tô chúng tôi còn tổ chức một cuộc họp ở nhà thờ họ. Chúng tôi đều có thể làm chứng”.

“...”

Vô số người nhà họ Tô liên tục đứng ra làm chứng, họ đều cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ của họ và Tô Duệ Hân.

Điều này khiến cho cả ba người nhà Tô Duệ Hân đang có mặt ở đó đều vô cùng lúng túng.

Tô Duệ Hân đứng sau lưng Tô Chính, cô đẩy tay cầm của xe lăn, cả người đang run rẩy.

Chu Lam càng bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch: “Mẹ à, trước đây mẹ từng nói muốn tiếp nhận ba người nhà chúng con một lần nữa. Tại sao bây giờ khi xảy ra chuyện, mẹ lại vội vàng phủi sạch quan hệ với chúng con như vậy chứ?”

Bà cụ Tô nói mà không chút khách sáo: “Tôi có niệm tình cũ thật, nhưng không ngờ ba người nhà các người lại giỏi gây họa như vậy. Nhà họ Tô chúng tôi không có những kẻ chuyên gây họa như các người”.

Tô Thần nói chuyện càng thẳng thắn hơn: “Loại người như các người, hoàn toàn không xứng làm người nhà họ Tô. Tự mình gây họa thì tự mình gánh lấy hậu quả đi”.

Tô Duệ Hân từng mềm lòng khi đối mặt với sự cầu hòa của đám người nhà họ Tô.

Thế nhưng lúc này, Tô Duệ Hân lại một lần nữa cảm thấy ghét bỏ và tuyệt vọng một cách triệt để đối với nhà họ Tô.

Thật sự ghét cay ghét đắng.

“Bà nội, bà đừng nói dễ nghe như vậy. Nói cho cùng thì trong mắt bà, Tô Duệ Hân cháu có thể quay trở lại làm người nhà họ Tô được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc cháu có giá trị lợi dụng hay không mà thôi. Lúc trước bà thấy cháu được anh Lăng chống lưng, nên muốn bấu víu vào anh Lăng. Bây giờ bà thấy cháu chọc đến nhà họ Tần, vì cho rằng anh Lăng không thể chống lại nhà họ Tần, nên các người lập tức vứt bỏ cháu”, Tô Duệ Hân nghiến răng nói từng chữ một: “Đừng dát vàng lên mặt mình nữa. Chuyện của cháu cháu sẽ tự mình gánh vác”.

Nói xong, Tô Duệ Hân bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt của Tần Hoa Lệ: “Sự việc là do tôi mà ra, các người muốn thế nào?”

Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần chúng tôi coi trọng nhất là thể diện. Cô đã gây tổn hại đến thể diện của nhà họ Tần, bây giờ đương nhiên là tôi phải lấy lại thể diện của mình. Tôi là phụ nữ nên sẽ không vấy máu. Thiếu Long, cháu nói đi”.

Tần Thiếu Long tiến lên trước một bước với vẻ kiêu ngạo: “Đắc tội với nhà họ Tần chúng tôi, đương nhiên là phải vào nhà giam của nhà họ Tần. Người đâu, đưa cô ta đi, vào nhà giam rồi sẽ từ từ xử lý”.

Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước lên trước một bước, định bắt lấy Tô Duệ Hân. Trong mắt bọn họ chứa đầy vẻ thương hại. Bọn họ biết rõ, một khi đã vào nhà giam của nhà họ Tần thì tựa như sống không bằng chết.