Đèn đường sáng chói rực rỡ, dòng xe qua lại đông đúc.
Trước cổng bệnh viện Bình An luôn nấp nập xe cộ qua người lại, nối liền không dứt.
Mà đèn trong bệnh viện Bình An cũng ngày đêm không tắt.
Đèn trong phòng làm việc của tổng giám đốc ngày nào cũng sáng đến hai ba giờ sáng, khiến vô số nhân viên cảm thấy lo lắng.
Mấy ngày nay, Tô Duệ Hân mỗi ngày đều tan làm lúc ba giờ sáng, đến sáng tám chín giờ lại đi làm.
Trên bàn làm việc của cô có một bức ảnh của Lăng Khôi.
Mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, cô đều dừng lại, cầm khung ảnh lên, lặng lẽ nhìn người đó.
Bây giờ Tô Duệ Hân và Chu Lam đã tách nhau ra, một mình cô dọn đến tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận để sống. Mỗi ngày có thời gian đều sẽ đến tầng một giúp Lâm Vân làm chút việc vặt.
Như thể cô đã coi nơi này là nhà của mình.
Mỗi lần Lâm Vân nhìn thấy Tô Duệ Hân như vậy, đều cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng không có cách nào ngăn cản, dần dần hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Tô Duệ Hân bắt đầu thích trò chuyện với Lâm Vân.
Lâm Vân biết rất nhiều chuyện về Lăng Khôi, mỗi khi cô ấy kể cho Tô Duệ Hân nghe một câu chuyện, Tô Duệ Hân đều rất hào hứng.
Tô Duệ Hân cũng dần hiểu rằng Lâm Vân được coi là một trong những người thân tín sớm nhất bên cạnh Lăng Khôi.
Nếu Lăng Khôi trở về, nhất định sẽ báo cho Lâm Vân đầu tiên.
Vì vậy, điều đầu tiên Tô Duệ Hân làm mỗi khi về nhà là hỏi Lâm Vân, Lăng Khôi đã về hay chưa?
Câu trả lời mỗi lần đều là phủ định.
Dù là như thế, Tô Duệ Hân vẫn không ngừng duy trì thói quen này.
Lâm Vân thấy Tô Duệ Hân như vậy, trong lòng vô cùng buồn bã, ngay cả Tô Ba thường đến đây rửa bát cũng thấy rất đau lòng.
Sáng nay, Tô Duệ Hân rời khỏi nhà hàng để đi làm như thường lệ, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Lâm Vân: “Nếu Lăng Khôi liên lạc với cô thì phải báo cho tôi ngay đấy”.
Tô Ba đang rửa bát đi tới, thở dài: “Sếp Tô đúng là nặng tình thật”.
Lâm Vân nói: “Đã một tháng rồi, ngày nào cô ấy cũng hào hứng hỏi tôi về nơi ở của anh Lăng, nhưng kết quả đều khiến cô ấy thất vọng, tôi không thể trả lời cô ấy được”.
Tô Ba nói: “Sếp Tô nặng tình. Từ lâu đã không thể bỏ được Lăng Khôi, chỉ là hiểu lầm Lăng Khôi ở bên ngoài tìm người con gái khác mà thôi, cho nên mới xua đuổi Lăng Khôi. Giờ cô ấy đã biết mình hiểu lầm Lăng Khôi rồi, hơn nữa còn trách móc anh ấy lâu như vậy, do đó trong lòng mới cảm thấy có lỗi”.
Lâm Vân nói: “Nhưng ngay cả tôi cũng không biết anh Lăng đã đi đâu. Điều này rất bất thường, tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy”.
Tô Ba cười gượng lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Anh Lăng thường đến nhà hàng, nhưng đã gần một tháng nay anh ấy không đến rồi”.
Lâm Vân nói: “Anh nói xem, anh Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?”
Tô Ba nói: “Chắc không đâu. Anh Lăng có năng lực phi phàm, ở Trung Hải này ai dám uy hiếp anh ấy chứ?”
Lâm Vân nói: “Cũng đúng, nhưng mãi không thấy anh Lăng, trong lòng tôi vẫn không yên tâm”.
Buổi trưa, có một người đàn ông mặc áo choàng từ ngoài đi vào, tùy ý chọn hai món, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ ăn cơm.
Lúc đầu Lâm Vân cảm thấy hơi kỳ quái nên để ý nhiều hơn.
Cuối cùng điều khiến Lâm Vân cảm thấy kỳ quái hơn là người mặc áo choàng ngồi từ trưa đến chiều, rồi lại gọi thêm bữa tối, tiếp tục ngồi đến hai giờ đêm vẫn chưa rời đi.
Sau khi tan làm, Tô Ba vội vàng đến rửa bát cũng chú ý đến người này: “Quản lý Lâm, người này bịt kín như vậy, không phải là đến gây chuyện đấy chứ?”
Lâm Vân nói: “Tôi quan sát người này một ngày rồi, quả nhiên rất kỳ lạ, tiếp tục theo dõi anh ta đi”.
Nhà hàng Á Vận mở cửa suốt đêm.
Người ăn đêm mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có vài người.
Không lâu sau, Tô Duệ Hân cũng trở về, vừa vào cửa đã hỏi: “Lâm Vân, có tin tức của Lăng Khôi chưa?”
Lâm Vân nhìn chằn chằn về hướng người mặc áo choàng, lắc đầu nói: “Vẫn chưa”.
Tô Duệ Hân thở dài, đang chuẩn bị lên tầng thì ánh mắt liếc qua người mặc áo choàng ngồi ở cửa sổ, nhìn đánh giá một hồi lâu, cuối cùng tò mò hỏi Lâm Vân: “Đây là ai vậy?”
Bình thường Tô Duệ Hân vốn dĩ không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình như vậy, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại hỏi thăm một câu.
“Anh ta ngồi ở đó từ trưa rồi. Đến bây giờ đã hơn mười tiếng. Tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì”, Lâm Vân tỏ vẻ tò mò: “Tôi bảo nhân viên phục vụ ra hỏi, nhưng anh ta không nói gì, có vẻ như đang đợi người”.
Đợi người.
Hai chữ này khiến trong lòng Tô Duệ Hân dấy lên một cơn sóng.
“Để tôi đi xem thử”.
Tô Duệ Hân cầm ấm trà, chậm rãi đi tới chỗ người đàn ông mặc áo choàng, đặt ấm trà lên bàn, nói: “Chào anh, nghe nói anh đang đợi người?”
Lúc này, người đàn ông mặc áo choàng giật mình, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái trước mặt.
Tô Duệ Hân cũng nhìn vào ánh mắt của người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy ánh mắt của người này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Đúng vậy, người đàn ông này chính là Lăng Khôi.
Đã hơn nửa tháng rồi không gặp Tô Duệ Hân và những người bạn cũ, trong lòng Lăng Khôi cũng rất nhớ bọn họ.
Ngồi ở đây một ngày, đối với người khác có lẽ rất dài, nhưng đối với Lăng Khôi lại rất ngắn.
Bởi vì nơi đây là nhà của Lăng Khôi.
Lăng Khôi gật đầu, không nói gì.
Tô Duệ Hân nhìn chăm chú vào anh: “Nếu là đang đợi người thì tại sao không để lộ mặt cho người ta biết? Lẽ nào anh không sợ người ta đến lại không nhận ra anh rồi bỏ đi sao?”
Lăng Khôi lắc đầu, khàn giọng nói: “Đứng nhìn người đó từ xa là được, không nhất thiết phải gặp nhau”.
Tô Duệ Hân nói: “Vậy anh đã nhìn thấy người đó chưa?”
Lăng Khôi gật đầu: “Nhìn thấy rồi, tôi cũng nên đi thôi”.
Nói xong, Lăng Khôi để một xấp tiền mặt lên bàn, rồi đứng dậy rời đi.
Lăng Khôi vừa đi, Tô Ba và Lâm Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người nhìn có vẻ muốn gây rắc rối này cuối cùng cũng rời đi rồi.
Lâm Vân còn không quên cảm ơn Tô Duệ Hân: “Lúc trước tôi làm thế nào anh ta cũng không chịu rời đi, nhưng cô Tô chỉ cần nói vài câu anh ta đã rời đi rồi, đúng là kỳ lạ thật”.
Trong lòng Tô Duệ Hân chợt cảm thấy trống rỗng, cô bước lên lầu đi về phòng.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra hai bản thỏa thuận Lăng Khôi đã đưa cho cô.
Một bản đơn ly hôn, còn một bản là quỹ ủy thác.
Hai bản thỏa thuận này đều chỉ chờ chữ ký của cô là có hiệu lực.
Nhưng Tô Duệ Hân mãi mà chưa ký tên, cô vẫn giữ nguyên như cũ.
Vốn dĩ Tô Duệ Hân muốn đốt nó đi, nhưng trên đó có chữ ký và bút tích của Lăng Khôi, mỗi lần chạm vào nét chữ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân đều không cầm lòng được.
“Lăng Khôi, rốt cuộc anh đang ở đâu, tại sao vẫn không chịu gặp em? Anh đang trách em hiểu lầm anh sao?”
Nghĩ đến đó nước mắt của cô lại rơi.
“Lăng Khôi, em rất muốn gặp anh, đích thân nói với anh một câu xin lỗi”.
“Nếu như vết thương của anh đã lành thì để em cũng nấu cho anh một bữa được không?”
Tô Duệ Hân gục đầu xuống bàn, khóc thút thít.
Lúc Lăng Khôi rời đi đã là ba rưỡi sáng.
Vì không có chỗ ở nên Lăng Khôi phải sống tạm trong tứ hợp viện bên trong hồ Bạch Thúy. Đây vốn là nhà của những cô gái làm nghề thêu vá, sau này những cô gái đó đã rời đi hết, nên Huyết Vũ tạm thời thuê lại căn nhà này.
Tứ hợp viện rất lớn.
Trước và sau có hai sân, sân sau trồng các loại hoa cỏ cây cối, đầy đủ các loại bồn cây.