Biệt thự Vân Đỉnh số một cách khu biệt thự Vân Đỉnh phía Tây một khoảng khá xa, phải đi qua một con đường núi rất dài mới có thể xuống núi.
Lăng Khôi và Huyết Vũ bước từng bước men theo con đường nhỏ trong rừng xuống núi.
Huyết Vũ thấy Lăng Khôi nhíu chặt lông mày, lúc này cô ấy không nhịn được bèn hỏi: “Cuộc trò chuyện giữa anh và ông Diệp dường như không mấy vui vẻ thì phải?”
Lăng Khôi kể lại cuộc đối thoại ở trong phòng giữa anh và ông Diệp một lượt.
Huyết Vũ nghe xong vô cùng cảnh giác: “Xem ra ông Diệp đang thăm dò dã tâm của anh”.
“Không chỉ có dã tâm của tôi thôi đâu, ông Diệp còn muốn thăm dò năng lực và tư chất của tôi nữa”, ánh mắt của Lăng Khôi trở nên sắc bén, hoàn toàn khác xa với sự khiêm tốn và thật thà khi ở trong ngôi nhà lá cách đây không lâu.
Huyết Vũ nói: “Xem ra ông Diệp rất không yên tâm về anh, ông ta lo lắng anh sẽ gây uy hiếp cho mình”.
Lăng Khôi nói: “Cũng bình thường thôi, ông Diệp một mình khống chế Trung Hải đã rất nhiều năm rồi. Ông ấy đương nhiên không cho phép tông sư võ thuật thứ hai xuất hiện”.
Huyết Vũ vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: “Nhưng dù sao cũng không nên thăm dò anh một cách trắng trợn như vậy chứ?”
Lăng Khôi nói: “Công khai thăm dò như vậy chính là công khai nhắc nhở tôi”.
Huyết Vũ cũng không vướng mắc về vấn đề này quá lâu mà chỉ chầm chậm men theo con đường nhỏ xuống núi.
Đến chân núi, phía trước là một quần thể biệt thự.
Có đầy đủ hệ thống giám sát và mọi tiện nghi.
Lăng Khôi và Huyết Vũ đi về hướng biệt thự số năm – nơi ở của nhà họ Đường.
“Huyết Vũ, sự thăm dò của ông Diệp khiến tôi rất không yên tâm. Tôi không cố ý làm lung lay địa vị của ông Diệp, nhưng tôi cũng không thể làm một con cừu non bất lực”, trước khi bước vào biệt thự của nhà họ Đường, Lăng Khôi đột nhiên dừng lại và nói từng chữ một.
Huyết Vũ nói: “Từ lâu tôi đã có suy nghĩ này, chỉ lo là anh không có ý này thôi”.
Lăng Khôi lẩm bẩm: “Tôi còn nhiều việc phải làm. Sao có thể chịu thiệt ở vùng đất Trung Hải này được chứ? Cho dù ông Diệp là đại tông sư, nhưng nếu ông ấy muốn giết tôi, cũng không đơn giản như thế”.
Huyết Vũ hào hứng nói: “Anh Lăng, lẽ ra anh nên xây dựng đội ngũ của riêng mình từ lâu rồi mới phải. Nếu không thì anh không thể nào có chỗ đứng ở Trung Hải”.
Lăng Khôi gật đầu: “Ừ. Nếu đã không thể che giấu năng lực của mình, vậy thì phải cố gắng xây dựng nền móng cho thật vững chắc”.
Nói xong, Lăng Khôi bước vào cửa lớn nhà họ Đường.
Biệt thự nhà họ Đường bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
Phòng làm việc của ông cụ Đường đã trở thành phòng họp cao nhất trong nhà họ Đường.
Tất cả các vấn đề không ngừng gây tranh cãi đều sẽ được thảo luận và giải quyết ở đây.
Đường Xuyên Bách tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường bộ, nhưng sẽ có thêm phó quản lý là Đường Xuyên Thủy. Tuy chỉ là phó quản lý nhưng ông ta lại là thân tín của Lăng Khôi. Cho dù ngày thường thế lực của Đường Xuyên Bách có mạnh mẽ đến đâu, ông ta cũng không dám coi thường ý kiến của Đường Xuyên Thủy.
Đường Xuyên Hà tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường biển, nhưng sẽ có thêm phó quản lý là Đường Thục Thanh. Mặc dù Đường Thục Thanh không can thiệp vào hoạt động hàng ngày của mạng lưới vận tải đường biển, nhưng dù sao cô ta cũng là người được Lăng Khôi bổ nhiệm, nên Đường Xuyên Hà vẫn không dám xem thường.
Về phần Đường Lâm, tuy rằng một mình cụ ta nắm giữ mạng lưới vận tải hàng không, nhưng đã không còn phụ trách đội bảo vệ, thực lực cũng không bằng trước đây, thêm vào đó là sự sùng bái từ trong lòng đối với Lăng Khôi, cụ ta đương nhiên sẽ một lòng trung thành.
Suốt nửa tháng qua, Lăng Khôi vẫn đang dưỡng thương, anh không hề hỏi han gì đến chuyện trong nhà họ Đường, nhưng mọi công việc kinh doanh của nhà họ Đường vẫn hoạt động bình thường.
Không ai dám có ý kiến về Lăng Khôi nữa, mọi người đều chỉ lo chăm chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Lăng Khôi bước vào phòng làm việc của ông cụ Đường.
Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy vẫn đang làm việc ở đây, hai người đang tính toán các danh mục sổ sách tài chính của nhà họ Đường.
Công việc chính của phó quản lý là kiểm tra đối chiếu sổ sách tài chính.
Đối với một gia tộc lớn, chỉ cần sổ sách tài chính rõ ràng, sẽ không sợ người khác giở trò lừa gạt, Đây cũng là nguyên nhân chính của việc Lăng Khôi sắp xếp cho bọn họ giám sát ba ông lớn của nhà họ Đường.
Sự xuất hiện của Lăng Khôi và Huyết Vũ khiến cho hai vị phó quản lý vô cùng căng thẳng, bọn họ vội vã đứng lên: “Chào cậu Lăng”.
Lăng Khôi ngồi xuống: “Không cần khách sáo, tôi chỉ đến thăm mấy người một lát thôi”.
Đường Thục Thanh cẩn thận quan sát Lăng Khôi, chỉ thấy cả người Lăng Khôi được bọc trong một chiếc áo choàng đen, anh còn đội mũ và đeo khẩu trang che cả người lại.
Ngoại trừ một đôi mắt ra, những thứ khác đều không thể nhìn rõ.
Mặc dù trong lòng Đường Thục Thanh rất tò mò, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Anh, anh không sao chứ?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Tôi không sao. Nhà họ Đường thế nào rồi?”
Đường Thục Thanh nói: “Kể từ sau khi ba ông lớn quy phục anh Lăng, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, họ làm việc rất chăm chỉ và quản lý tốt công việc kinh doanh của nhà họ Đường. Chúng tôi vẫn luôn cẩn thận kiểm tra đối chiếu tất cả sổ sách tài chính của nhà họ Đường nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào”.
Đường Xuyên Thủy nói: “Quả đúng như vậy, nhà họ Đường gần đây rất yên tĩnh. Sau khi bố qua đời, nhà họ Đường đã hoàn thành quá trình chuyển đổi một cách suôn sẻ. Tất cả những điều này đều phải phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu Lăng. Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều biết ơn cậu Lăng”.
Lăng Khôi hờ hững nói: “Không cần khách sáo. Tôi chỉ tạm thời quản lý nhà họ Đường mà thôi. Còn con đường tương lai của nhà họ Đường, vẫn phải dựa vào mọi người trong nhà họ Đường tự mình chống đỡ. Trong khoảng thời gian tôi tạm thời quản lý nhà họ Đường, tôi hy vọng nhà họ Đường sẽ có một người chủ tài ba xuất hiện, có như vậy mới không phụ ý tốt của tôi”.
Đường Xuyên Thủy nói: “Tuy cảnh tượng mà cậu miêu tả rất tốt đẹp, thế nhưng bây giờ ba ông lớn của nhà họ Đường không ai chịu nhường ai, cũng không ai nể phục ai. Ngoài cậu ra, nhà họ Đường trên dưới đều không thấy có người thứ hai có tiềm lực này”.
Lăng Khôi thong dong nói: “Từ từ sẽ xuất hiện thôi”.
Lăng Khôi không lật xem sổ sách của mấy người Đường Thục Thanh mà chỉ đơn giản nói chuyện về gia đình, nói về những điều thú vị xảy ra gần đây của nhà họ Đường và những chuyện thời sự gần đây.
Gần đến bữa trưa, Lăng Khôi đứng lên rồi nói: “Tôi còn có việc phải đi trước đây”.