Đến giờ phút này.
Mọi người ở đây đều không dám khinh thường Lăng Khôi nữa.
Nhất cử nhất động của Lăng Khôi đều ảnh hưởng tới tâm trạng của tất cả mọi người.
Không phải bọn họ cố tình chú ý tới Lăng Khôi, mà là thực lực anh thể hiện, sức mạnh anh sở hữu đều đã khiến họ không dám coi nhẹ.
Diệp Hùng bị thương nặng, lúc này vẫn nằm bất động trên mặt đất.
Cơ thể của ông ta vẫn đang chảy máu, không hề được chữa trị.
Lăng Khôi không nói tha cho ông ta nên ông ta cũng không dám đứng dậy, càng không dám rời đi. Chỉ có thể nằm trên vũng máu, nhìn Lăng Khôi với ánh mắt cầu xin.
Còn đại sư Tôn Lộc - người mà mọi người lấy làm kiêu ngạo, xem như thần linh cũng chỉ như một con chó giữ nhà quỳ ở ngoài đình nghỉ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hai vị đại sư đều bị Lăng Khôi dễ dàng đánh bại như đang cắt rau bổ dưa.
Ai dám khinh thường Lăng Khôi nữa đây?
Trên dưới nhà họ Đường, người nào người nấy đều vô cùng bái phục, sợ hãi đến mức sởn tóc gáy.
Lúc này ba ông lớn của nhà họ Đường đều trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc.
Đường Xuyên Hà liếc nhìn Tống Bác Văn đang đứng bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Ông Tống, bây giờ đại sư Diệp Hùng và đại sư Tôn Lộc đều đã bị Lăng Khôi đánh bại. Nhà họ Đường chúng tôi đã hết chi viện rồi, hiện chỉ còn lại nhà họ Tống các ông thôi”.
Tống Bác Văn yên lặng không lên tiếng.
Đường Xuyên Bách nói: "Ông Tống, điều kiện đã bàn xong trước đây, chúng tôi không thay đổi, vẫn mong ông Tống có thể ra mặt thay chúng tôi”.
Tống Bác Văn nói: "Ông Đường, đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là vấn đề phải trả giá. Tôi cần phải bàn bạc với bà cụ Tư một chút”.
Đường Xuyên Bách cũng không nói gì thêm.
Tống Bác Văn nhỏ giọng hỏi bà cụ Tư: "Bà Tư, bà thấy sao?"
Người nhà họ Đường đứng xung quanh đều nhìn chằm chằm vào bà cụ Tư, chờ đợi câu trả lời của bà ta.
Bà cụ Tư lắc đầu: "Tôi sẽ không ra tay. Đường Lâm, các ông nên bỏ cái suy nghĩ này đi”.
Đường Xuyên Bách giống như gặp phải đả kích lớn, run rẩy nói: "Bà cụ Tư, lẽ nào ngay cả bà cũng sợ Lăng Khôi sao?"
Bà cụ Tư vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đường Xuyên Bách nói: "Bà cụ Tư, chỉ cần bà đồng ý giúp chúng tôi giải quyết chuyện này để nhà họ Đường có thể nắm trong tay tài sản của chính mình thì chúng tôi sẽ chuyển cho bà 30% cổ phần của nhà họ Đường coi như báo đáp”.
Rõ ràng là ba ông lớn nhà họ Đường không muốn từ bỏ.
Còn muốn đấu tranh giãy giụa thêm chút nữa.
Nhưng bà cụ Tư vẫn ngồi yên bất động.
Đường Xuyên Bách cắn răng nói: "40%. Nhà họ Đường chúng tôi bằng lòng chuyển nhượng 40% tổng cổ phần. Mong bà cụ Tư ra tay giúp chúng tôi giải quyết khó khăn này”.
Đường Xuyên Hà nói: "Bà cụ Tư, đây là thành ý cao nhất chúng tôi có thể đưa ra rồi. Tôi nghĩ bà cụ Tư cũng có thể cảm nhận được thành ý của chúng tôi. Ngoài 40% cổ phần, sau này chỉ cần bà cụ Tư cần nhà họ Đường chúng tôi giúp gì, cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức”.
Ba ông lớn nhà họ Đường gần như đang cầu xin.
Bà cụ Tư đột nhiên đứng dậy nói: "Đường Lâm, hy vọng ông làm rõ một chuyện. Cậu Lăng là đại sư võ thuật, hơn nữa còn là một đại sư võ thuật mới hai mươi tuổi. Đưa mắt nhìn toàn bộ giới võ thuật ở thành phố Trung Hải mà xem, mới hai mươi tuổi mà đã trở thành đại sư võ thuật, trăm năm mới có một người. Biết đó là ai không?”
Dường như Đường Lâm đã hiểu ra điều gì, toàn thân chấn động.
Bà cụ Tư nói: "Trước nay chỉ có một mình Trung Hải Vương. Hiện giờ Lăng Khôi cũng làm được chuyện như năm đó người ấy làm được. Ông muốn một bà cụ như tôi đi đối phó với người như vậy sao? Cho dù có lấy cả nhà họ Đường bồi thường cho tôi, cũng không đáng”.
Đường Lâm chấn động.
Ba ông lớn nhà họ Đường cũng không nói nên lời.
Sốc.
Bà cụ Tư nói tiếp: "Nhà họ Đường các ông dù có lấy hết của cải ra cũng không sánh bằng một cậu Lăng đâu. Có nhân tài như cậu Lăng đứng ra quản lý nhà họ Đường là phúc phận của các ông. Lúc lâm chung ông cụ Đường đưa ra quyết định này, thật sự là anh minh sáng suốt. Nếu không, nhà họ Đường cũng sẽ chẳng còn là một trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải nữa đâu”.
Nói xong, bà cụ Tư quay người rời đi: "Bác Văn, chúng ta đi”.
Tống Bác Văn không cam lòng, ấp a ấp úng mấy lần định mở miệng nói.
Bà cụ Tư nói: "Đừng nghĩ nữa. Cho dù tôi ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu Lăng. Huống hồ, tôi cũng không muốn vì một chút lợi ích mà đi đắc tội với một đại sư như cậu Lăng đây. Dù có đưa cho tôi cả nhà họ Đường, tôi cũng không muốn đắc tội với cậu ấy”.
Tống Bác Văn cung kính nói: "Vâng”.
Sau đó, Tống Bác Văn cũng đứng dậy rời đi cùng bà cụ Tư.
Bà cụ Tư tới trước mặt Lăng Khôi, đánh giá anh một hồi, cuối cùng mỉm cười nói: "Cậu Lăng tuổi trẻ tài cao, nhân tài hiếm thấy, tiền đồ trong tương lai vô cùng rộng mở. Nếu cậu có thời gian, mong cậu tới thăm hồ Thất Đảo của tôi một chuyến. Bà già này vô cùng mong chờ”.
Lăng Khôi mỉm cười: "Vẫn là bà cụ Tư biết suy xét”.
Bà cụ Tư mỉm cười rồi rời đi.
Đường Lâm đang muốn đuổi theo thì bà cụ Tư lại đột nhiên tăng tốc chỉ bỏ lại một câu: "Đường Lâm, tốt nhất nhà họ Đường vẫn nên quy thuận cậu Lăng đi. Ngay sau khi ông cụ Đường qua đời, thì Trung Hải Vương đã biết rồi. Chủ ý của Trung Hải Vương là nếu nhà họ Đường không thể đoàn kết thành một khối bền chắc thì sẽ để cho nhà họ Tần đứng ra nắm giữ, từ đó thành phố Trung Hải sẽ chỉ còn bốn gia tộc lớn. Bởi vì Trung Hải Vương tuyệt đối không cho phép trật tự ở thành phố Trung Hải sụp đổ hay trở nên hỗn loạn. Các ông nên vui mừng vì cậu Lăng đồng ý thay mặt tiếp quản nhà họ Đường, vui mừng vì quyết định sáng suốt trước lúc lâm chung của ông cụ Đường”.
Giọng nói của bà cụ Tư vẫn còn vang vọng trong đình nghỉ nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Nhà họ Tống rời đi để lại người của Lăng Khôi và nhà họ Đường ở lại.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Lăng Khôi vẫn đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba ông lớn nhà họ Đường: "Nhìn vẻ mặt của các ông, chắc hẳn còn chưa phục tôi nhỉ?"
Đường Lâm ngồi tại chỗ, cắn răng không nói lời nào.
Hôm nay ba ông lớn nhà họ Đường đã trải qua quá nhiều chuyện.
Giờ đây trong lòng bọn họ vô cùng e sợ Lăng Khôi, nhưng vẫn không can tâm, hơn nữa trong lòng cũng không phục
Lăng Khôi nói: "Các ông không phục tôi, tôi có thể hiểu. Dù sao tôi cũng còn trẻ, hơn nữa không quyền không thế. Các ông cho rằng các ông nắm giữ quyền thế lớn như vậy, tôi làm sao có thể xứng để tiếp quản nhà họ Đường, phải không?"
Ba ông lớn nhà họ Đường nhìn Lăng Khôi, vô cùng khó chịu.
Đường Xuyên Bách liền nói thẳng: "Cậu nói không sai”.
Lăng Khôi nói: "Thế nhưng, quyền thế thì sao chứ? Tôi, Lăng Khôi tôi nắm trong tay sự sống chết của các ông. Kẻ nào không phục thì tôi giết chết là được”.
Ba ông lớn nhà họ Đường nghe thấy lời này, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Lăng Khôi nói tiếp: Các ông cho rằng có thể nhìn thấu được toàn bộ con người tôi sao? Không đâu, các ông mới chỉ thấy phần nổi của tảng băng chìm. Tôi đứng ra tiếp quản nhà họ Đường chính là phúc phận của các ông”.
Ba ông lớn vẫn không nói gì.
Lúc này Đường Thục Thanh mới đứng dậy nói: "Nhà họ Đường chúng tôi chấp nhận để anh Lăng tiếp quản, mong anh Lăng có thể đứng ra quản lý nhà họ Đường”.
Đường Xuyên Thủy cũng phụ họa theo.
Không ít người đều tỏ thái độ ủng hộ, nhưng địa vị và trọng lượng lời nói của bố con Đường Xuyên Thủy trong nhà họ Đường quá nhẹ, những người hưởng ứng cũng chiếm số ít.
Bầu không khí vẫn rất lúng túng.
Lúc này hai vị đại sư Tôn Lộc và Diệp Hùng vẫn còn đang nằm dưới đất, không dám nhúc nhích.
Thấy ba ông lớn không bày tỏ thái độ gì.
Lăng Khôi thở dài một hơi: "Mã Đằng”.
Mã Đằng đứng dậy nói: "Cậu Lăng có gì căn dặn ạ?"