Lúc này Lăng Khôi mới bước vào phòng làm việc, đặt bữa tối nóng hổi lên bàn: “Vợ ơi, ăn cơm thôi”.
Tô Duệ Hân vừa nghiêm túc từ chối lời mời của bà cụ Tô nên tâm trạng không tốt lắm. Cô ăn được vài miếng đã buông bát xuống: “Lăng Khôi, tôi ăn no rồi”.
Lăng Khôi cũng không cưỡng ép cô, nhanh chóng thu dọn bát đũa.
Vốn dĩ anh muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến việc tối nay đã hẹn đến nhà họ Đường, vô cùng nguy hiểm.
“Sao anh không thuyết phục tôi ăn thêm?”, Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi.
Lăng Khôi nói: “Lúc nãy ở cửa, anh nghe được cuộc trò chuyện giữa em và bà cụ Tô rồi”.
Tô Duệ Hân hỏi: “Thì sao?”
Lăng Khôi đáp: “Nên anh nghĩ là em thấy không ngon miệng. Trưa mai, anh sẽ lại mang cơm đến”.
Tô Duệ Hân hỏi: “Lăng Khôi, anh nói xem tôi làm vậy có đúng không?”
Lăng Khôi đáp: “Đúng. Việc khó nhất đối với một người là thống nhất giữa nghĩ và làm. Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm thế đó. Nhất định không được làm trái với lòng mình”.
Tô Duệ Hân nhíu mày: “Nhưng trong lòng tôi rất đau khổ”.
Lăng Khôi nói: “Đó là bởi vì em quá lương thiện. Người lương thiện lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần kẻ ác. Chính vì vậy, ở thời đại này, lương thiện chính là phẩm chất hiếm có nhất”.
Tô Duệ Hân nói: “Anh nói bà nội là kẻ ác sao?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Ngay cả kẻ ác cũng không bằng. Bà ta là con súc vật ích kỷ”.
Lăng Khôi thẳng thắn nói khiến Tô Duệ Hân cảm thấy hơi lúng túng: “Sao anh có thể nói bà nội như vậy chứ?”
Lăng Khôi nói tiếp: “Bà ta đến làm lành với em là bởi vì đoán anh là con riêng của Mã Đằng, muốn níu kéo mối quan hệ này. Mỗi lần bà cụ Tô chủ động đối tốt với em đều vì ý đồ gì đó. Người như vậy khác gì súc vật chứ?”
“Vì vậy, em cần gì phải thấy có lỗi với súc vật?”, lời này của Lăng Khôi vừa thẳng thắn, vừa có lý.
Tô Duệ Hân cắn môi, không nói gì.
Một lúc sau, Tô Duệ Hân đã cảm thấy tốt hơn nhiều: “Nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi tốt hơn rồi”.
Lăng Khôi mỉm cười nhẹ nhõm: “Bởi vì những gì anh nói đều là sự thật”.
Tô Duệ Hân đứng lên, chậm rãi nói: “Lăng Khôi, tuy rằng trước đây tôi bị nhà họ Tô bỏ rơi, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà. Giờ tôi bị đuổi ra khỏi gia tộc, bọn họ lại đến tìm tôi, bị tôi từ chối, bây giờ tôi không còn gia đình nữa”.
Lăng Khôi nói: “Anh chính là gia đình của em”.
Giọng nói anh không lớn, nhưng lại rất cứng rắn.
Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, muốn nói thêm nhưng cuối cùng lại thôi.
Lăng Khôi xách cặp lồng giữ nhiệt, nói: “Trưa mai, anh lại mang cơm đến cho em”.
“Anh vừa nói một lần rồi, sao lại nói nữa? Mất trí nhớ à?”, Tô Duệ Hân nói.
“Anh nói, trưa mai, anh lại mang cơm cho em”, Lăng Khôi nói lại.
“Tôi biết rồi, anh mau đi đi”, Tô Duệ Hân hơi mất kiên nhẫn.
Lăng Khôi đứng một lúc lâu, cuối cùng Tô Duệ Hân chủ động đóng cửa lại, Lăng Khôi mới rời đi.
Lúc về nhà hàng Á Vận đã hơn tám giờ.
Lăng Khôi rửa bát, dọn dẹp xong rồi đi tắm rửa. Cuối cùng anh mặc bộ áo đại cán màu xanh.
Chân đi đôi giày da màu đỏ.
Đây là trang phục yêu thích nhất của Lăng Khôi mỗi lần trước kia ra làm chứng.
Anh soi gương chỉnh lại trang phục, sau khi hài lòng rồi mới đi xuống.
Ở dưới tầng.
Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Mã Đằng, Trần Lâm và Lục Hải Siêu đã đến.
“Chào cậu Lăng”.
Lăng Khôi vừa xuống, mọi người lần lượt chào hỏi.
Lăng Khôi xua tay: “Bỏ hết mấy thủ tục chào hỏi rườm rà đi. Trần Lâm, tình hình thế nào rồi?”
Trần Lâm nói: “Nhà họ Đường đã bày tiệc trong biệt thự, mời cậu đến dự. Tôn Lộc và Diệp Hùng cũng đến rồi. Ngoài ra Tống Bác Văn còn dẫn theo một đại sư võ thuật tên bà cụ Tư đến”.
Lục Hải Siêu nói: “Cả ba vị đại sư đều đã có mặt. Nhà họ Tống lấy danh nghĩa Công hội quyền anh để đến đó, rõ ràng là bọn họ muốn giết cậu Lăng. Ngoài ra, thông qua Công hội quyền anh gây sức ép cho Công đoàn Trung Hải, để hủy bỏ chướng ngại cho nhà họ Đường. Buổi tiệc này rõ ràng là cái bẫy, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”
Lăng Khôi nói: “Sao lại không đi?”
Giang Thanh Hải nói: “Nếu cậu đã quyết định đi thì chúng tôi cũng sẽ đi cùng”.
Lăng Khôi nói: “Cứ tưởng lần trước tôi đã có thể khiến nhà họ Đường sợ, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp ý chí của nhà họ Đường. Đây là cuộc chiến cuối cùng của nhà họ Đường. Nếu tôi muốn quản lý nhà họ Đường thì phải đè bẹp hết những nhân vật quan trọng của nhà họ Đường, để bọn họ hoàn toàn phục tùng tôi”.
“Lần này, thủ đoạn của tôi sẽ càng điên cuồng hơn”, Lăng Khôi không nhiều lời, nói thẳng: “Đi thôi”.
Lúc này, hai chiếc xe đã đợi sẵn ở cửa.
Lăng Khôi, Mã Đằng và Giang Thanh Hải ngồi một xe.
Những người còn lại ngồi một xe.
Đúng lúc chuẩn bị xuất phát thì một người lao tới, sống chết chặn xe của Lăng Khôi.
“Lăng Khôi, anh không được đi!”
Đó là một cô gái.
Lý Nhược Nam.
Trong một lần tham dự đại hội quyền anh, cô ấy đã có biểu hiện xuất sắc, từ võ sĩ hạng bạch kim đột phá lên võ sĩ kim hạng cương, trở thành một trong mười ba võ sĩ kim cương trong giới quyền anh Trung Hải.
Cũng chính lần đó, cô ấy đã nhìn thấy quyền pháp siêu phàm của Lăng Khôi.
Dưới sự hướng dẫn của Lăng Khôi, cô ấy mới có thể đánh thắng Lý Nham.
Lần đó, Lý Nhược Nam rất ngưỡng mộ Lăng Khôi.
Sau đó, Lăng Khôi chỉ dùng một nắm đấm đã đánh gục Trương Thiết Hùng, càng khiến Lý Nhược Nam sùng bái anh hơn. Từ sau lần đó, Lý Nhược Nam luôn dò hỏi tin tức về Lăng Khôi.
Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy anh.
Lăng Khôi kéo kính xe xuống: “Lý Nhược Nam, sao cô lại tới đây?”
Lý Nhược Nam nói: “Sau đại hội quyền anh lần trước, tôi luôn dõi theo anh. Cũng biết tranh chấp giữa anh và nhà họ Đường. Lần này, nhà họ Đường đã tập hợp ba vị đại sư để đối phó với anh. Nếu anh đến nhà họ Đường thì chắc chắn sẽ chết”.
Lăng Khôi mỉm cười: “Cô không có tự tin về tôi vậy sao?”
Lý Nhược Nam nói: “Không phải là tự tin hay không, mà tôi đang nói thật. Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng võ sĩ hạng kim cương và đại sư võ thuật rất khác nhau. Anh căn bản không biết đại sư võ thuật đáng sợ đến mức nào đâu”.
Lời này của Lý Nhược Nam khiến mọi người không yên lòng, bọn họ vốn dĩ cũng không muốn Lăng Khôi đi mạo hiểm.
Nhưng Lăng Khôi lại bình tĩnh cười đáp: “Cô có muốn biết tôi đáng sợ đến mức nào không?”
Lý Nhược Nam sững sờ: “Anh thật sự có tự tin đánh bại ba vị đại sư ư?”
Lăng Khôi nói: “Nếu cô đã tới rồi thì lên xe đi. Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, anh Lăng thật sự là thế nào!”