Tô Duệ Hân đi một khoảng rất xa, Lăng Khôi mới hoàn hồn lại.
Lý Lưu Tô chạy đến hỏi: “Lăng Khôi, cậu vừa gọi tôi là muốn nói gì đấy?”
“Không có gì. Đi thôi, đến buổi triển lãm”, Lăng Khôi bình tĩnh lại.
“Vợ cậu giận rồi à? Có cần tôi giải thích với cô ấy giúp cậu không?”, Lý Lưu Tô hơi áy náy.
“Thôi không cần đâu, cô càng giải thích người ta lại càng giận. Mặc kệ đi, chúng ta đi thôi”, Lăng Khôi ngồi vào ghế phó lái.
Trước khi khởi động xe, Lý Lưu Tô vẫn không yên tâm hỏi: “Cậu chắc là không cần giải thích chứ? Nếu vợ cậu giận thì cậu không cần đi cũng được”.
“Lòng dạ vợ tôi bao la như biển cả, sẽ không giận đâu”, Lăng Khôi tựa vào ghế, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Lý Lưu Tô cũng không hỏi nhiều, chỉ khởi động xe rồi lái đi.
Trung tâm triển lãm Trung Hải.
Khoảng ba giờ chiều, lượt người đến khu triển lãm rất đông.
Ngoài cổng có dán một tấm poster rất lớn cùng với màn hình lớn, tất cả đều chiếu những các tác phẩm cá nhân trong buổi triển lãm của đại sư Hầu Phong.
Phía dưới có một dòng giới thiệu:
Đại sư mỹ thuật công nghệ toàn quốc, người sáng lập thể loại điêu khắc hình thể, từng có nhiều tác phẩm được bán đấu giá với giá trên trời – hơn một trăm triệu tệ.
Đại sư Hầu Phong đến Trung Hải tổ chức triển lãm tác phẩm cá nhân.
Rất nhiều người cầm vé vào cửa lần lượt tiến vào trung tâm triển lãm.
Tô Thần, bà cụ Tô và Hàn Đông cũng đến.
Tâm trạng của ba người trông có vẻ khá tốt.
Bà cụ Tô chống gậy bước vào cổng ngẩng đầu nhìn mấy tấm poster cực lớn xung quanh thở dài: “Đại sư Hầu là nhân vật hàng đầu trong giới điêu khắc ở Trung Hải, cả đời sáng tạo ra rất nhiều tác phẩm. Lúc bà còn đi làm, ông ấy đã nổi tiếng rồi, lúc đó bà cũng sưu tầm được hai tác phẩm của ông ấy, cũng xem như là fans của ông ấy”.
Tô Thần nói: “Có thể được bà thưởng thức thì xem ra vị đại sư Hầu này quả thật có tài”.
Bà cụ Tô híp mắt cười: “Đó là điều đương nhiên. Tác phẩm của đại sư Hầu cái nào cũng là nghệ thuật, về cơ bản khác biệt hoàn toàn với mấy đại sư mỹ thuật chỉ dựa vào sao chép mà nổi tiếng. Sau khi ông ấy rời khỏi Trung Hải, chưa đến năm năm đã bộc lộ tài năng ở tỉnh Tam Giang. Dù là cả tỉnh Tam Giang, ông ấy cũng là đại sư mỹ thuật số một, sau đó danh tiếng lan rộng khắp cả nước, đây là niềm tự hào của Trung Hải ta đấy”.
Tô Thần tò mò hỏi: “Bà ơi, nếu so sánh đại sư Hầu với đại sư Cổ Dương thì sao?”
Bà cụ Tô không nghĩ ngợi nhiều nói: “Dĩ nhiên là vượt xa đại sư Cổ Dương rồi. Tác phẩm mà đại sư Cổ Dương tạo ra không quá mấy chục tác phẩm, hơn nữa hai năm nay gần như mất tích luôn, xem ra Cổ Dương hết thời rồi. Nhưng tác phẩm của đại sư Hầu năm nào cũng có, là con rồng vàng của giới nghệ thuật, điều này vượt xa Cổ Dương”.
Hàn Đông nói: “Nhiều đại sư mỹ thuật đều có khá ít tác phẩm nổi tiếng, tài năng không theo kịp, chẳng mấy chốc đã bị thụt lùi. Những đại sư giữ được phong độ mấy chục năm như đại sư Hầu Phong vô cùng hiếm”.
“Nếu hôm nay có thể mua được một tác phẩm của đại sư Hầu Phong thôi là tốt lắm rồi”, bà cụ Tô tỏ vẻ rất mong chờ rồi đi theo dòng người vào trung tâm triển lãm.
Phòng trưng bày số bảy, trung tâm triển lãm.
Mặc dù là buổi chiều nhưng nơi đây đã đông nghịt người.
Trong phòng trưng bày có rất nhiều bàn tròn, hầu hết mọi người đã đến, ai nấy đều bưng ly rượu vang đi tán gẫu xung quanh.
Buổi triển lãm được tổ chức theo hình thức tiệc rượu.
Xung quanh có rất nhiều bích họa, tác phẩm điêu khắc, mọi người vừa trò chuyện vừa thưởng thức các tác phẩm xuất sắc của đại sư Hầu Phong.
Sau khi vào phòng triển lãm, bà cụ Tô phấn khởi thưởng thức các tác phẩm xuất sắc.
Tô Thần không thưởng thức nổi những tác phẩm này nên một mình rảnh rỗi đứng một bên uống rượu. Hắn nhìn xung quanh thì nhận ra đã có không ít người đến.
Có cả đám người Hàn Phá, Trương Uy.
Trong đó khiến mọi người bị thu hút nhất là hai người đẹp Lục Tử Ca và Hồ Tịnh mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, dáng người thướt tha.
Tô Thần bước đến mời rượu Lục Tử Ca và Hồ Tịnh.
Lục Tử Ca cũng xem như kính nể Tô Thần, uống hai hớp, nhưng Hồ Tịnh lại tỏ thái độ rất bình thường, không thèm nâng ly rượu lên.
Tô Thần cảm thấy lúng túng không thôi, cũng không nói nhiều lời. Sau đó hắn nhìn thấy Lăng Khôi ngồi một mình ở một bên ăn bánh ngọt.
Hắn nhếch môi rồi đi sang đó, lớn giọng nói: “Ồ, đây chẳng phải là thằng ở rể vô dụng Lăng Khôi bị nhà họ Tô bọn tôi đuổi ra khỏi nhà sao? Cậu làm thế nào mà trà trộn vào buổi triển lãm lớn như ở đây thế?”
Triển lãm cá nhân của đại sư Hầu Phong có yêu cầu rất cao, không bán vé ra ngoài mà chỉ mời các gia tộc lớn và những nhà giàu ở Trung Hải đến tham gia.
Tô Thần không nghĩ loại người như Lăng Khôi sẽ được mời, chắc chắn là trà trộn vào.
Câu nói của hắn thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Hóa ra anh ta là đứa con rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi ra ngoài, vào đây mà chỉ lo ăn thôi, chẳng biết thưởng thức tác phẩm quý giá của đại sư Hầu Phong gì cả. Quả nhiên là một người chưa từng trải sự đời”, bên cạnh có người nói hùa theo.
“Tôi cũng nghe nói nhà họ Tô rước về một thằng con rể vô tích sự, ba năm nay làm gì cũng phải có người chăm sóc, không ngờ lại là một tên không biết điều”.
“Tô Duệ Hân tốt xấu gì cũng là người đẹp có tiếng ở thành phố Trung Hải, đáng tiếc vớ phải một tên rác rưởi”.
…
Người vây xem càng lúc càng đông.
Tô Thần càng cảm thấy vui, gương mặt lộ vẻ kiêu ngạo liếc nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, mấy nơi như ở đây không có thiệp mời là không vào được. Cậu có biết nơi này bao nhiêu tiền không, thế mà cậu cũng dám chạy đến nơi như vậy để ăn ké uống ké à?”
Đổi thành bất kỳ ai bị nhiều người bàn tán, vây xem như khỉ thế này, e là cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Lăng Khôi lại làm như không có chuyện gì, cứ tiếp tục ăn.
Tô Thần càng tỏ ra xem thường nói: “Lăng Khôi, cậu không biết buổi triển lãm này là nhà nào ở Trung Hải tổ chức à? Là nhà họ Tề đấy! Người đứng đầu nhà họ Tề - Tề Hành là phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải, địa vị quyền chức khá cao, ngay cả Lý Mặc nhà họ Lý cũng chỉ là bên tiếp nhận tổ chức. Cũng chỉ có gia tộc lớn như nhà họ Tề mới có tư cách đứng ra mở một buổi triển lãm cá nhân của đại sư Hầu Phong. Hơn nữa, buổi triển lãm hôm nay, ngay cả đại sư Tôn Lộc cũng đến, nơi quan trọng như vậy là nơi cậu có thể trà trộn vào sao?”
“Nếu cậu không muốn tự rước nhục vào thân thì giờ mau cút đi, nếu lát nữa để anh Tề Minh biết cậu đến ăn ké thì đánh gãy chân còn xem là nhẹ đó”, Tô Thần cười nhạo nói.
Tề Minh là con trai của Tề Hành.
Tề Hành lớn tuổi rồi mới có được một đứa con trai, hiện giờ Tề Minh cũng mới hai mươi bảy tuổi, tuổi còn trẻ đã nắm được nửa tài sản của nhà họ Tề, rất có danh tiếng ở Trung Hải. Ngay cả đám người Hàn Phá khi gặp Tề Minh cũng phải gọi một tiếng anh Minh, thậm chí danh tiếng không thua kém Đường Thục Hạo.
Tô Thần và Tề Minh là người quen, lúc này hắn cố ý nhắc đến là muốn tựa vào nhà họ Tề.
Lăng Khôi lấy một quả cam, vừa bóc vỏ vừa nói: “Quả cam này thơm đấy, rất ngon nữa”.
“Đồ không biết trời cao đất dày, anh Tề Minh đến rồi, xem cậu làm thế nào”, Tô Thần cười khẩy, sau đó nhanh chóng xoay người cúi người xuống: “Anh Minh, anh đến rồi”.
Một thanh niên cao một mét tám mặc bộ đồ vest màu trắng, sải bước đi đến, nói: “Chuyện gì vậy?”