Sau chuyện xảy ra với nhà họ Đường, họ đã cố gắng hết sức để che giấu sự khủng hoảng của mình.
Đầu tiên họ đưa ra một tuyên bố gây chấn động thế giới bên ngoài – Nhà họ Đường đóng cửa ngừng kinh doanh là vì cần phải điều chỉnh và nâng cấp nghiệp vụ. Việc nâng cấp dự kiến sẽ được hoàn thành trong vòng bảy ngày và sau đó sẽ được mở lại như bình thường. Mong rằng tất cả các đối tác sẽ không nghe tin đồn nhảm, nếu không sẽ truy cứu đến cùng”.
Đối với hầu hết người bình thường mà nói, một tuyên bố như vậy vẫn có thể có độ tin cậy đáng kể.
Nhưng trong mắt những người trong xã hội thượng lưu ở Trung Hải, đây chỉ là một cách nói ngụy biện.
Ai mà không biết rằng nhà họ Đường đã bị cậu Lăng ép phải đóng cửa?
Ai không biết rằng Công đoàn Trung Hải đã ban bố ba nghị quyết kia?
Bây giờ chuyện cậu Lăng ra sức ép cho nhà họ Đường phải đóng cửa đã sắp trở thành một giai thoại rồi.
Khu Biệt thự Vân Đỉnh số 99, biệt thự nhà họ Tô.
Tầng lớp cao cấp của nhà họ Tô đều đứng ở cửa ngó Đông ngó Tây.
Tô Thần và Tô Toàn đứng ở phía trước, hướng bọn họ nhìn đến là biệt thự Vân Đỉnh số 5 trên núi.
Đó là nơi ở của nhà họ Đường.
Hôm nay là ngày đưa tang của ông cụ Đường. Bà cụ Tô dẫn theo Hàn Đông đến phúng viếng, muốn đưa tiễn ông cụ Đường, ngoài ra cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho Đường Xuyên Bách, để xem liệu có thể bấu víu vào cây đại thụ là nhà họ Đường được hay không.
Tô Thần nói: "Tô Toàn, chú nói xem liệu bà nội có được nhà họ Đường tiếp đón không?”
Tô Toàn nói: "Trước đây Đường Xuyên Bách từng đến nhà họ Tô, mâu thuẫn của hai nhà cũng xem như đã được hóa giải rồi. Giờ bà nội cháu lại đến phúng viếng ông cụ Đường với đầy thành ý, chắc nhà họ Đường sẽ đồng ý thôi”.
Tô Thần nói: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần nhà họ Tô có thể bấu bám được vào nhà họ Đường thì từ nay về sau, nhà họ Tô chúng ta có khả năng cạnh tranh được với nhà họ Hàn rồi. Trong tương lai việc trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất ở Trung Hải sẽ là chuyện ở trong tầm tay”.
Tô Toàn cười nói: "Đúng vậy. Hiện giờ nhà họ Hàn cũng đang bợ đỡ Đường Xuyên Bách, đây cũng coi như con đường sinh tồn của Hàn Thiên Hào. Sự nỗ lực của nhà họ Hàn sau khi rời khỏi Công đoàn Trung Hải đích thực có thể khiến nhà họ Hàn vực dậy được”.
Tô Thần nói: “Sở dĩ nhà họ Hàn phải hạ mình vì đại cục như vậy là bởi vì bị cậu Lăng chèn ép. Lần này nhà họ Tô chúng ta đuổi cả nhà Tô Duệ Hân ra khỏi gia tộc cũng xem như đã gián tiếp đắc tội với cậu ta. Nếu như có thể dựa vào nhà họ Đường thì chúng ta có thể không cần phải sợ cậu ta nữa”.
Tất cả mọi người đều tràn đầy mong đợi, họ tin chắc rằng bà cụ Tô đã được Đường Xuyên Bách tiếp nhận.
Đến gần trưa, bà cụ Tô bước vào với vẻ mệt mỏi.
Tô Thần lập tức chào hỏi, cung kính nói: "Bà nội, việc có thành không?"
Bà cụ Tô lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: "Nhà họ Đường đã phong tỏa cả cây số quanh biệt thự. Những người không liên quan gì đến nhà họ Đường đều không được vào. Từ đầu đến cuối bà chẳng nhìn thấy gì cả”.
Tô Thần đã rất thất vọng.
Bà cụ Tô thở dài: "Xem ra nhà họ Đường vẫn chưa coi nhà họ Tô chúng ta ra gì. Đường Xuyên Bách chấp nhận Hàn Thiên Hào, cho rằng Hàn Thiên Hào có thể giúp đỡ ông ta, nhưng lại không thèm để mắt đến nhà họ Tô chúng ta”.
Những người đứng đầu nhà họ Tô xung quanh đều rất thất vọng.
Tô Thần lại hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu Lăng đã đến nhà họ Đường, xảy ra xung đột trực tiếp với nhà họ Đường, muốn tiếp quản nhà họ Đường. Sau cùng chuyện này như thế nào vậy ạ?”
Bà cụ Tô lắc đầu: "Bà đã bảo Hàn Đông nghe ngóng rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả gì. Có điều chắc chắn chuyện này không có thay đổi được gì đâu, dù sao cậu Lăng cũng chỉ là một con người, làm thế nào có thể chống lại được một ông lớn như gia tộc Đường Thị đây?”
Tô Thần hưng phấn nói: "Tốt nhất lần này cậu Lăng đó bị nhà Đường khiến cho không ngóc đầu lên được, thậm chí bị thiệt hại nặng nề. Như vậy cậu ta cũng không có năng lực trách cứ nhà họ Tô chúng ta vì đã đuổi cổ Tô Duệ Hân nữa”.
“Đó là điều tất nhiên”, bà cụ Tô nói một cách đầy tự tin.
Đã gần ba giờ chiều, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị rời đi.
Cùng lúc đó, Hàn Đông từ bên ngoài xông vào: "Bà Tô, chuyện không hay rồi”.
Bà cụ Tô vừa đứng dậy lại ngồi luôn xuống: "Có chuyện gì vậy?"
Hàn Đông nói: "Có mấy tin tức rất không tốt".
Tô Thần nói: "Quản gia Hàn, dù sao ông cũng là đại tổng quản của nhà họ Tô, sao lại hớt ha hớt hải như thế, cứ từ từ mà nói”.
Hàn Đông thở không ra hơi, cụ ta uống hai ngụm nước cho dịu đi một chút rồi mới nói: "Quả nhiên cậu Lăng đã đến nhà họ Đường và làm hai chuyện, tặng ba món quà. Chuyện thứ nhất, cậu Lăng đã cầm con dấu nhà họ Đường đến, chèn ép ba ông lớn của nhà họ Đường, đỡ quan tài đưa tang, cử hành lễ an táng cho ông cụ Đường”.
Tô Thần sửng sốt: "Nghe nói trước khi mất ông cụ Đường đã giao lại con dấu nhà họ Đường cho cậu Lăng. Cậu ta cầm con dấu trong tay đến tham gia tang lễ thì cũng đã đành. Nhưng còn cử hành tang lễ, đây là đãi ngộ chỉ gia chủ kế nhiệm mới có đó. Chuyện này mà ba ông lớn nhà họ Đường lại có thể nhẫn nhịn được sao?”
Hàn Đông nói: "Có lẽ chỉ là kế sách tạm thời. Sau khi đưa tang, nhà họ Đường ăn cơm trưa xong, ba ông lớn nhà họ Đường đã yêu cầu cậu Lăng giao ra con dấu nhà họ Đường, kết quả là cậu Lăng đã dùng con dấu làm đồ đặt cược, khiêu khích với nhà họ Đường. Nếu như Đường Lâm thắng thì cậu ta sẽ giao con dấu ra, nếu như Đường Lâm thua thì cậu ta sẽ tiếp quản nhà họ Đường”.
Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đường Lâm là cao thủ hàng đầu không ai vượt qua được của nhà họ Đường, tiếp quản đội bảo vệ đã bao năm, lại có sư phụ là đại sư Tôn Lộc. Tuy không được vang danh như đại sư, nhưng cũng có thực lực. Cậu Lăng không thể nào là đối thủ của Đường Lâm được, ván này cậu ta thua chắc rồi”.
Hàn Đông lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: "Cậu Lăng đã thắng, hơn nữa chỉ bằng một nắm đấm. Đường Lâm trúng chưởng lập tức quỳ xuống, cúi đầu nhận thua, tự hổ thẹn không bằng cậu ta, tâm phục khẩu phục”.
"Cái gì?"
Tất cả các thành viên trong nhà họ Tô đồng loạt đứng lên vì kinh ngạc.
Bà cụ Tô không khỏi kêu lên thất thanh: “Cậu Lăng đã đánh bại Đường Lâm chỉ với một chưởng sao? Còn ép cả nhà họ Đường phải cúi đầu ư? Thế chẳng phải là cậu ta có thể tiếp quản nhà họ Đường rồi hay sao?”
Giọng nói của Tô Thần run lên: "Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc lớn nhất Trung Hải mà lại bị cậu Lăng tiếp quản ư? Ba ông lớn của nhà họ Đường chấp nhận số phận của mình như vậy hay sao?"
Hàn Đông càng nói càng lo sợ: "Không sai, ba ông lớn của nhà họ Đường đã thừa nhận chức vị gia chủ của cậu Lăng, nhưng ai nấy đều không chịu giao ra quyền hành trong tay mình”.
Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đường Xuyên Bách phụ trách vận tải đường bộ, Đường Xuyên Hà phục trách vận tải đường biển, Đường Lâm phụ trách đường hàng không và đội bảo vệ. Họ không giao ra quyền hành thì chức gia chủ đó của cậu Lăng cũng chỉ là cho có. Nói cho cùng cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Rốt cuộc thì cậu Lăng vẫn không trấn áp được nhà họ Đường. Nhưng điều này tôi đều có thể dự đoán trước được”.
Hàn Đông lắc đầu: "Cậu Lăng cũng tặng ba món quà cho nhà họ Đường. Món quà thứ nhất, Công đoàn Trung Hải đã thông qua nghị quyết khẩn cấp, đóng băng toàn bộ tài sản ở ngân hàng của nhà họ Đường.
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Bà cụ Tô hít vào một hơi thật sâu: "Thủ đoạn của cậu Lăng này lại kinh khủng như thế sao? Như thế này là đang xung đột một cách toàn diện với nhà họ Đường đó. Công đoàn Trung Hải vì ủng hộ cậu Lăng mà ngay cả chuyện đi ngược lại với mục đích ban đầu lập ra Công đoàn cũng làm ra được?”
Tô Thần nói: "Hầu hết tiền của nhà họ Đường đều nằm trong ngân hàng. Nếu tiền bị đóng băng, chuỗi vốn của nhà họ Đường sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Nếu không nhanh chóng giải quyết, nhà họ Đường sẽ gặp vấn đề lớn".
Hàn Đông tiếp tục: “Món quà thứ hai mà cậu Lăng tặng cho nhà họ Đường là nghị quyết khẩn cấp thứ hai do Công đoàn Trung Hải thông qua. Thu hồi giấy phép của tất cả tài xế vận tải đường bộ, thủy thủ đoàn và tiếp viên hàng không thuộc nhà họ Đường. Hệ thống giao thông bị gián đoạn ngay lập tức".