Tiếng than khóc vang lên khắp nhà họ Đường.
Tất cả đều vỡ òa.
"Tên Lăng Khôi này cũng thật đáng sợ, cậu ta lại có thể khiến cho toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Đường chúng ta rơi vào cảnh phải đóng cửa, thế này chẳng khác nào đẩy nhà họ Đường chúng ta vào đường chết”.
"Họ Đường chúng ta cũng là một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải. Bây giờ lại bị một thanh niên hai mươi tuổi bức ép đến bước đường này. Thật không thể tin nổi!”
"Không được, nếu nhà họ Đường đóng cửa thì tôi sẽ chết đói mất!”
"…"
Mọi người đều hoang mang lo sợ, nội bộ nhà họ Đường sẽ trở nên hỗn loạn.
“Câm miệng”, Đường Xuyên Bách hét lên.
Uy thế của Đường Xuyên Bách rất mạnh mẽ, ông ta gầm lên như vậy khiến đám đông bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Đường Xuyên Bách, chờ Đường Xuyên Bách ban bố quyết định để ổn định lòng người.
Đường Xuyên Bách tự trấn tĩnh và nói: "Mọi người hãy bình tĩnh lại. Dù sao nhà họ Đường chúng ta cũng là một gia tộc giàu có đã mấy chục năm nay. Việc trở thành một trong năm gia tộc đứng đầu Trung Hải đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Ngón bài trong tay chúng ta vẫn còn rất nhiều, hãy đợi hết ở ngoài cửa cho tôi. Nội bộ quản lý cấp cao chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để nghiên cứu một chút. Trước khi đưa ra quyết định, không ai được sinh chuyện vô cớ, càng đừng nói đến việc tung tin không có lợi cho nhà họ Đường. Nếu không, Đường Xuyên Bách tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đó đâu".
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Đường.
Ba anh em Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Thủy và mấy người Đường Thục Hạo, Đường Thục Hòa, Đường Thục Thanh, Đường Nghiêu, cộng thêm Đường Lâm đang sơ cứu đơn giản vết thương, khắp người băng kín đều có mặt.
Tất cả đều ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn trong phòng làm việc.
Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức tạm thời.
Đường Xuyên Bách đi đầu trong việc phá vỡ sự im lặng: "Sự việc đến bước đường này đã ảnh hưởng đến sự sống chết tồn vong của nhà họ Đường chúng ta, mọi người cùng bàn bạc cách để đối phó với nguy cơ này đi”.
Đường Xuyên Thủy nói: "Anh cả, anh hai, chú hai. Lẽ nào mấy người còn không hiểu sao? Sức mạnh mà hôm nay cậu Lăng thể hiện ra đủ cho thấy lựa chọn lúc trước của bố là đúng. Nếu cậu Lăng muốn gây bất lợi cho nhà họ Đường chúng ta thì lúc này chú hai đã chết rồi, và Công đoàn Trung Hải còn có thể ban bố thêm nhiều nghị quyết hơn. Thế nhưng cậu Lăng lại không làm như vậy, cậu ấy đang thực hiện theo đúng như di nguyện của bố. Người vừa có tài vừa có đức như vậy có thể đảm nhiệm được trọng trách. Ba người hãy giao lại quyền hành đi”.
Đường Xuyên Hà lạnh lùng nói: "Chú ba, chú nói thì đơn giản lắm. Nhà họ Đường có được sự thịnh vượng như ngày hôm nay là kết quả phấn đấu vất vả của hai thế hệ nhà họ Đường. Chú muốn chúng tôi giao lại tâm huyết của hai thế hệ cho một người ngoài sao? Chú không thấy có lỗi với bao con người của nhà họ Đường à?”
Đường Xuyên Thủy nói: "Cậu Lăng đã nói là sau khi ổn định tình hình chung của nhà họ Đường xong thì cậu ấy sẽ tìm một người nhà họ Đường phù hợp và giao lại con dấu cho người đó, từ đó sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Đường nữa”.
Đường Xuyên Bách nói: “Nói mấy lời đó cho ma, ma cũng không tin, thế mà chú lại tin ư?”
Đường Xuyên Hà nói: "Đúng vậy, một khi Lăng Khôi nắm quyền kiểm soát, tất cả người nhà họ Đường chúng ta sẽ trở thành những người làm công cho cậu ta. Sau này tất cả mọi chuyện ở nhà họ Đường, cậu ta sẽ là người có tiếng nói cuối cùng. Chú lại muốn người ta giao lại nhà họ Đường cho chúng ta à? Đùa gì chứ?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lúc này Đường Thục Thanh mới nói: "Lúc đầu mấy người nói là Lăng Khôi không đủ tư cách nắm giữ con dấu của nhà họ Đường, kết quả là người ta đã đánh bại ông Lâm, các người lại không chịu giao quyền hành ra. Người ta mang tặng ba món quà khiến nhà họ Đường đóng cửa thì các người lại nói không thể chấp nhận được. Xét cho cùng chỉ là các người không nỡ giao ra quyền lực trong tay mình mà thôi”.
“Bây giờ cháu đã hiểu tại sao ông nội lại căn dặn như vậy rồi”, Đường Thục Thanh lớn tiếng nói.
Đường Thục Hạo nói: "Tại sao?"
Đường Thục Thanh nói: "Khi ông nội còn sống, ba người các chú các bác đều nắm quyền kiểm soát một phân nhánh lớn, nhưng tất cả đều nghe theo lệnh của ông. Điều này không ảnh hưởng gì đến nhà họ Đường cả. Ông nội biết rằng sau khi ông qua đời, ba người sẽ không ai phục ai, không ai có thể trấn áp hai người còn lại để kiểm soát tình hình chung, và kết quả cuối cùng là không ai chịu giao ra quyền hành, tất sẽ đấu đá lẫn nhau, dẫn đến chia rẽ nội bộ nhà họ Đường. Một khi nội bộ nhà họ Đường bị chia rẽ, nhà họ Đường sẽ không thể chống lại sự tấn công của bốn gia tộc lớn kia, chắc chắn sẽ suy tàn từ đó".
"Nhà họ Đường là tâm huyết cả đời của ông nội, được liệt vào một trong năm gia tộc lớn chính là nền tảng của nhà họ Đường. Một khi nhà họ Đường suy tàn, mỗi người trong họ Đường chúng ta sẽ có một kết cục vô cùng bi thảm. Ông nội đã sớm có tầm nhìn xa”, Đường Thục Thanh nói: "Và chỉ có giao cho anh Lăng thì mới có thể tránh được chuyện này xảy ra. Bởi vì chỉ có anh Lăng mới có năng lực vượt lên trên ba người để tiếp quản nhà họ Đường, khiến nhà họ Đường lại có thể đoàn kết một lòng, duy trì được sự hưng thịnh”.
Ngay khi những lời này nói ra, các tầng lớp cao cấp của nhà họ Đường đều chìm vào im lặng.
Quả đúng là như vậy.
Đạo lý này tất cả đều hiểu.
Đường Thục Thanh nói: "Mọi người hãy buông tay đi, vì nhà họ Đường, hãy giao lại quyền hành cho Lăng khôi. Chỉ có anh ấy mới có thể ổn định được đại cục. Mỗi người trong ba người các chú các bác có thể nắm giữ một phân nhánh, nhưng muốn kiểm soát toàn bộ nhà họ Đường thì vẫn chưa thể làm được đâu”.
"Cho dù các người giải quyết ba chiến lược đả kích của Công đoàn Trung Hải thì Công đoàn Trung Hải vẫn có thể ban bố nghị quyết thứ tư, thứ năm”, Đường Thục Thanh nói: "Cứ như thế phải đấu đến khi nào mới là điểm dừng đây?”
"Cháu im đi, chúng ta họp bàn là để giải quyết vấn đề chứ không phải để góp sức cho người khác”, Đường Xuyên Bách cắn răng quát: "Tôi không tin nhà họ Đường chúng ta là một trong năm gia tộc lớn mà chẳng lẽ không thể lật đổ được một tên Lăng Khôi cỏn con đó. Cậu ta muốn trấn áp chúng ta bằng cách dựa vào Công đoàn Trung Hải ư? Thật là quá ngây thơ. Nhà họ Đường chúng ta còn có đại sư Tôn Lộc trấn giữ, chỉ cần đại sư Tôn Lộc ra mặt, tất sẽ có thể dẹp yên được Lăng Khôi. Chú hai, đã đến lúc này rồi, nên để con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Đường chúng ta ra mặt rồi”.
Đường Lâm lẩm bẩm: "Nếu như sư phụ bằng lòng ra mặt áp chế Lăng Khôi thì đương nhiên không thành vấn đề. Lần này vốn dĩ sư phụ nói là sẽ đến, nhưng chuẩn bị đi thì lại có khách quý từ nước ngoài tới nên sư phụ phải đi tiếp đón. Do đó không đến tham gia tang lễ của anh cả được”.
Đường Xuyên Hà nói: “Khách quý từ nước ngoài? Người như đại sư Tôn Lộc mà cũng có người đáng để ông ấy đi tiếp đón ư?"
Đường Lâm gật đầu nói: "Lần này, người mà sư phụ tiếp đón có lai lịch không nhỏ. Nghe nói là trưởng bối đồng môn của Trần Vũ Anh, biết Trần Vũ Anh chết ở thành phố Trung Hải nên ông ta muốn đến đây để đòi lại công bằng”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Khỏi phải nói, người có thể khiến đại sư Tôn Lộc từ bỏ việc tham dự tang lễ của ông cụ Đường để nghênh chắc chắn phải là đại sư võ thuật hàng đầu rồi.
“Vậy nên mấy ngày tới sư phụ sẽ đi cùng vị khách quý đó, tạm thời không có thời gian lo liệu chuyện của nhà họ Đường chúng ta”, Đường Lâm nói với vẻ nuối tiếc: “Nhưng nguy cơ của nhà họ Đường chúng ta thì không thể đợi được dù chỉ một ngày”.
Nhà họ Đường đóng cửa làm ăn, chưa kể thiệt hại về kinh tế do chậm trễ một ngày mà quan trọng hơn, trì hoãn càng lâu thì lòng người nhà họ Đường sẽ càng rối ren, vô số nhân viên của các công ty lớn dưới quyền nhà họ Đường cũng sẽ dị nghị, thậm chí bỏ đi.
Một khi hiệu ứng tuyết lở xảy ra, cho dù khôi phục trở lại thì cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Đường Xuyên Bách nói: "Đúng là như vậy. Sự khó khăn của nhà họ Đường chúng ta không thể chậm trễ một giây phút nào, bắt buộc phải lập tức giải quyết, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được”.
Đường Thục Hạo nói: “Nếu đại sư Tôn Lộc không ra mặt thì chúng ta có cách gì giải quyết đây?”
Đường Nghiêu nói: "Hay là chúng ta đến tìm ba gia tộc lớn còn lại xin giúp đỡ, kết hợp lại với nhau để tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải. Chưa biết chừng dưới sức ép nặng nề ấy, Công đoàn Trung Hải lại hủy bỏ ba nghị quyết đó thì sao?”