Chiến Thần Phục Thù

Chương 193




Lăng Khôi nhổ nước bọt xuống đất, lại đứng thẳng tắp như cũ: “Tiếp đi”.

Cuối cùng, Lăng Khôi cũng đã sôi máu.

Ba năm nay, đây là lần đầu có người kích thích được nhiệt huyết trong người anh.

Gân cốt, bắp thịt, khí huyết đã lâu không dùng đến đều bắt đầu trở nên linh hoạt.

“Ban nãy tôi chỉ thử chút thôi, vẫn chưa thật sự dùng lực. Đòn thứ hai sẽ không đơn giản như thế nữa đâu”, Đường Lâm nghiến răng hét lớn, lại bắt đầu tấn công.

Lần tấn công này, cụ ta dùng mười lăm bước tăng tốc, mỗi bước giẫm lên mặt đất đều để lại vết hõm sâu hơn lần trước.

Sau khi tăng tốc, khí thế cũng mạnh hơn, khoảnh khắc tung cú đấm ra, không khí cũng phát ra một tiếng kêu sắc lẹm đinh tai nhức óc.

Giống như âm thanh cây roi quất vào khoảng không khiến cho không khí bị dồn nén lại tạo thành.

Uy thế mạnh mẽ khiến cho người ta khiếp sợ.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều hít sâu một hơi.

Thủ đoạn ngang tàng như vậy, dù có là một con voi lớn cũng sẽ bị đánh bay chỉ trong nháy mắt. Dù có là một khối đá dày cả mấy mét phía trước cũng sẽ bị đánh cho nát vụn.

Ai có thể chống đỡ được đây?

Lăng Khôi sao?

Không thể nào.

Đường Xuyên Bách kích động nói: “Lần này chú hai mới ra tay thật. Uy lực cường bạo như thế khéo phải gấp đôi so với ban nãy. Thằng nhóc Lăng Khôi này căn bản không thể chống đỡ nổi đâu”.

Đường Xuyên Hà nói: “Lần này chú hai thật sự nghiêm túc rồi, ngoại kình bạo phát thì cơ thể người bình thường tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Lần này Lăng Khôi chết chắc rồi”.

Đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đều lộ ra vẻ hào hứng, giống như đã nhìn thấy kết cục Lăng Khôi bị đánh thê thảm.

Thế nhưng.

Lăng Khôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ tay phải lên đặt trước ngực, đối chọi với cú đấm này.

“Rầm!”

Sức lực cực mạnh như muốn bùng nổ.

Cơ thể Lăng Khôi lại lùi về sau mười lăm bước, để lại mười mấy dấu chân lõm sâu vô cùng bắt mắt trên nền gạch.

Sau mười lăm bước, Lăng Khôi lại đứng vững, không hề có bất cứ tổn hại nào, ngược lại khoé miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt.

Lăng Khôi ngạc nhiên phát hiện ra, mặc dù cơ thể mình rất đau đớn, nhưng không hề bị trọng thương quá nghiêm trọng, điều khiến Lăng Khôi vui mừng hơn là nhiệt huyết sục sôi bên trong cơ thể, cơ bắp linh hoạt, gân cốt rắn chắc, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị kích thích.

Đây là cảm giác ba năm rồi anh chưa có được.

Giống như ao tù nước đọng dần dần lấy lại sức sống.

“Đến đi”, Lăng Khôi đứng thẳng người, ngoắc ngón tay về phía Đường Lâm: “Nếu như ông chỉ có trình độ này thì đúng là khiến tôi thất vọng”.

“Vậy mà lại không sao ư?”, trong lòng Đường Lâm vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng thay đổi hoàn toàn.

Chuyện này sao có thể chứ?

Cụ ta đã phát huy năm phần thực lực của bản thân, vốn dĩ cho rằng dù Lăng Khôi có đỡ được đòn đầu tiên thì tới đòn thứ hai kiểu gì cũng có thể đánh bại được cậu ta.

Vậy mà lại đỡ được?

Đường Lâm cảm thấy rất mất mặt, gầm lên một tiếng, lại bày ra tư thế tấn công mãnh liệt hơn, ra đòn thứ ba.

Cú đấm này, cụ ta đã dùng tới bảy phần thực lực, uy lực cực lớn khiến cho người ta sợ hãi không nói nên lời.

Lăng Khôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, dùng tay phải chống đỡ.

“Ầm!”

Cú đấm thứ ba mạnh hơn đã đánh trúng, Lăng Khôi lùi về sau mười sáu bước, sau đó lại bình thường như không.

“Chuyện này sao có thể chứ!”

Hai mắt Đường Lâm đỏ ngầu, tung ra cú đấm thứ tư, dùng hết mười phần sức lực.

Cụ ta dồn hết tất cả thực lực vào đòn đánh, nếu như là người bình thường đối diện với nguy cơ sinh tử thì thường sẽ không làm như vậy.

Giống như một mình lái xe, nếu không vì gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng thì sẽ không thể đạp ga suốt cả chặng đường.

Thế nhưng Đường Lâm vẫn làm như vậy.

Cụ ta tốt xấu gì cũng là trụ cột của nhà họ Đường, là đỉnh cao không thể vượt qua trong lòng người nhà họ Đường. Nếu như trước mặt mọi người ngay cả một tên Lăng Khôi cũng không xử lý được thì sau này cụ ta đâu còn mặt mũi ở lại nhà họ Đường được nữa?

Uy lực của đòn thứ tư đạt tới đỉnh cao chưa từng có.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Khôi vẫn dùng tay phải chống đỡ, lùi về sau mười sáu bước.

Anh không hề bị thương.

“Thế này cũng quá đáng sợ rồi đi”, Đường Lâm không khỏi nhìn kỹ Lăng Khôi lại từ đầu.

Cậu thanh niên này tuyệt đối không đơn giản.

Ít nhất cũng là cao thủ ngoại kình.

Hơn nữa thực lực cũng không hề kém hơn mình, nếu như bản thân còn coi thường cậu ta nữa thì e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Đến nữa đi”, Lăng Khôi vẫn ngoắc tay với Đường Lâm như cũ.

Đường Lâm đã không thể vui được nữa, ra đòn nào bị chặn lại đòn đấy. Thế nhưng trong lòng vẫn không phục, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ khiêu khích đầy hống hách của Lăng Khôi thì càng điên máu hơn.

Đường Lâm mang theo sự phẫn nộ tung ra đòn thứ năm.

Vẫn là mười phần lực công kích.

Lần này vẫn bị Lăng Khôi đỡ được chỉ với một tay.

Hơn nữa, Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười ba bước, ít hơn so với lần trước ba bước chân.

Sự biến đổi rất nhỏ đó đương nhiên lọt vào trong mắt Đường Lâm.

Đường Lâm không tin, tiếp tục ra đòn thứ sáu.

Kết quả Lăng Khôi vẫn dùng một tay chống đỡ, lùi về sau mười một bước.

Đường Lâm càng thêm tức giận, tung ra hết đòn này tới đòn khác.

Mỗi lần, Lăng Khôi đều dùng một tay đỡ lấy, số bước lùi về sau càng lúc càng ít hơn.

Sau hai mươi ba đòn, Đường Lâm đã thở dốc, mặt đỏ bừng, cả người hơi run rẩy.

Vào lúc cụ ta tung ra đòn thứ hai mươi tư, Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ, một tay đỡ lấy, không hề bị thương, hơn nữa còn không lùi về sau dù chỉ một bước!

Mặt Đường Lâm trắng bệch, ngơ ngác nói: “Chuyện này không thể nào. Dù sư phụ tôi có ở đây, muốn chịu một đòn của tôi mà không lùi ra sau bước nào thì cũng cần tiêu tốn không ít sức lực, vậy mà cậu có thể nhẹ nhàng đứng nguyên tại chỗ để chống đỡ như vậy ư?”

“Ông chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?”, Lăng Khôi phủi bỏ lớp bụi trên người, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt thú vị: “Nếu như ông không có chiêu trò gì khác thì đến lượt tôi ra tay”.

Đường Lâm gầm lên một tiếng: “Cậu có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi. Tôi tiếp hết”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Đối phó với ông thì không cần thủ đoạn, một đấm là đủ rồi”.

Nói xong, nửa thân trên của Lăng Khôi đột nhiên uốn cong ra sau tạo thành hình cánh cung.

Ban đầu góc độ cong vẫn không lớn, thế nhưng khi sức lực của Lăng Khôi không ngừng dồn vào phần eo thì độ cong càng lớn hơn, còn phát ra những tiếng “rắc rắc rắc”.

Như thể một người khổng lồ đang kéo căng dây cung.

Chỉ ít lâu sau, cánh cung dồn đủ lực.

Ngay lập tức bắn ra phía trước, cơ thể của Lăng Khôi như một mũi tên lạc hướng bay vọt tới, lao nhanh về phía Đường Lâm.

Khoảnh khắc Lăng Khôi rời khỏi mặt đất, mặt đất chợt trở nên chấn động.

“Sao có thể nhanh và mạnh như thế chứ?”, Đường Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn tròn, quay người bỏ chạy mà chẳng buồn suy nghĩ.

Năng lực ngoại kình mà Lăng Khôi bộc lộ ra lúc này đã vượt xa so với suy đoán của Đường Lâm. Đường Lâm có tự tin thế nào thì cũng biết rất rõ rằng nếu như bị cú đấm này đánh trúng thì không chết cũng sẽ bị thương.

“Thực lực của cậu thanh niên này sao lại mạnh mẽ đến thế, e rằng chỉ có sư phụ ra mặt thì mới áp chế nổi”, trong đầu Đường Lâm loạn hết cả lên.

Cụ ta nhảy vọt về phía sau, kéo dài khoảng cách ra xa mấy chục mét.

Lúc này Đường Lâm mới thở phào một hơi, thầm nghĩ may mà bản thân vừa chọn quay đầu tháo chạy, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Thế nhưng vào lúc này.

Chỉ thấy sau khi cơ thể của Lăng Khôi bắn vọt lên không trung thì nhanh chóng đáp đất rồi lao về phía Đường Lâm.

“Còn có thân pháp như vậy nữa sao?”, Đường Lâm vội vàng định tháo chạy thêm lần nữa, thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Nhanh quá rồi đấy!

Lăng Khôi giống như một viên đạn hình người, bắn trúng người Đường Lâm với một sức mạnh cực lớn.