Tô Duệ Hân nằm trên giường bệnh trong bệnh viện Bình An, bác sĩ hội chẩn cho thuốc, cả ngày trôi qua cô vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Lam trông nom cả ngày ở viện hai mắt bà ta đều đã đỏ ngầu, tựa vào đầu giường thầm rơi lệ.
“Con gái, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, con mà có mệnh hệ gì mẹ biết sống sao đây?”
Chu Lam lau nước mắt trên mặt, nhưng mãi cũng không lau hết được.
Ngô Giai Giai ở bên cạnh thấy cảnh này cũng rất đau lòng, lẩm bẩm một mình: “Duệ Hân đáng thương quá, vẫn luôn bị nhà họ Tô đối xử không công bằng”.
Lăng Khôi đứng ngoài cửa, qua khe cửa lặng lẽ ngắm nhìn Tô Duệ Hân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Giang Thanh Hải đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Cậu Lăng, xin lỗi cậu, là tôi tới muộn”.
Lăng Khôi khàn giọng nói: “Kể cho tôi những việc đã xảy ra”.
Giang Thanh Hải kể lại chi tiết sự việc, sau đó nói: “Đó là lời của bà cụ Tô và Tô Thần, muốn khiến cô Tô bị thương nặng, khiến cô Tô cảm thấy cực kì đau khổ”.
Lăng Khôi hít sâu một hơi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Giang Thanh Hải nói: “Trước đó tôi đã tập hợp các bác sĩ chuyên gia đầu ngành ở gần đây để hội chẩn, bọn họ đều cho rằng lần này tinh thần của cô Tô đã bị đả kích, khó mà tỉnh lại. Cô ấy có triệu chứng suy nhược thần kinh, nghiêm trọng hơn sẽ thành bệnh trầm cảm”.
Lăng Khôi nói: “Là tôi suy nghĩ chưa ổn thỏa, đánh giá thấp sự vô tình của bà cụ Tô và Tô Thần, cũng đánh giá thấp tình cảm của Duệ Hân đối với nhà họ Tô”.
Giang Thanh Hải nói: “Có cần tôi gọi những bác sĩ chuyên gia khác tới hội chẩn không?”
“Không cần đâu. Nếu số mệnh đã muốn như vậy thì tôi nghĩ Duệ Hân có thể chịu đựng được”, Lăng Khôi lẩm bẩm: “Cho người chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi ra ngoài một chuyến”.
Giang Thanh Hải nói: “Cậu yên tâm”.
Lăng Khôi rời khỏi bệnh viện Bình An, một mình quay trở về phòng 147 nhà số 39 của chung cư Garden.
Anh vào phòng của Tô Duệ Hân.
Nơi đây đã từng là phòng tân hôn của hai người.
Nhưng giờ lại rất lộn xộn, rõ ràng đã bị người của Hàn Đông lục lọi.
Lăng Khôi lấy album ảnh từ trên giá sách xuống.
Bên trên có rất nhiều bức ảnh khi kết hôn, trong số đó có rất nhiều ảnh chung của hai người.
Buổi kết hôn hôm đó rất sơ sài, một nhà mấy người Tô Duệ Hân và Trương Lộ cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó đi dã ngoại chụp vài bức ảnh.
Lăng Khôi ngồi bên cạnh giá sách, lật từng trang album ảnh, hồi tưởng lại ký ức đã qua.
“Khi đó em không bằng lòng kết hôn với anh. Căn bản là em coi thường anh, còn tức giận với sự sắp xếp này của ông cụ Tô, cả ngày trưng ra bộ mặt đau khổ”.
“Lúc đó em không dám đưa anh tới gặp bạn bè của em, sợ người khác chê cười anh, sợ anh làm em mất mặt”.
“Lúc đó em rất đơn thuần, mặc dù phải đối mặt với nhiều vấn đề nhưng em lại rất mong chờ với đám cưới thiêng liêng này. Cho dù coi thường anh thì em vẫn lưu giữ những bức ảnh kỷ niệm này cho tới tận bây giờ”.
“Duệ Hân, em biết không, thực ra lúc đó anh cũng không thích em đâu. Bởi vì ông cụ Tô nhờ cậy anh, trong lòng anh cũng không vui tí nào. Lúc đó trong lòng anh đã có người mà anh thương rồi”.
“Lúc vừa bắt đầu, anh và em ở bên nhau hoàn toàn là vì sự nhờ vả của ông cụ Tô, nhưng anh dần dần quen với em. Ba năm nay, tấm lòng lương thiện của em, sự nỗ lực của em, sự đơn thuần của em đã làm lay động trái tim anh”.
“Nhà họ Tô không trân trọng em, đó là tổn thất của họ. Từ giờ trở đi, em và nhà họ Tô cắt đứt quan hệ, sống lại một lần nữa, thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Tô. Em như vậy mới là chính em”.
...
Lăng Khôi xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tô Duệ Hân trong bức ảnh: “Đợi anh, em nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
Lăng Khôi đặt album ảnh và tất cả túi xách đồ trang điểm, quần áo của Tô Duệ Hân vào trong xe rồi tới tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận.
Trong phòng chính, anh bày biện lại mọi thứ gọn gàng như cũ.
Sau khi Lăng Khôi làm xong tất cả, ngoài bầu không khí sang trọng trong phòng mà Tô Duệ Hân vẫn ở thì không có gì thay đổi cả.
“Cuối cùng cũng dọn dẹp xong rồi, sau này đây chính là nhà mới của em”, Lăng Khôi rất hài lòng nhìn ngắm tất cả: “Ngôi nhà mới, sự khởi đầu mới”.
“Duệ Hân, đợi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em tới đây”.
Lại một ngày trôi qua, Tô Duệ Hân vẫn chưa tỉnh lại.
Chạng vạng tối, sau khi ngắm nhìn Tô Duệ Hân, Lăng Khôi tới nhà hàng Á Vận.
Vừa tới cửa lớn, Lâm Vân đã chào đón: “Anh Lăng, bọn họ đều tới cả rồi, trong phòng VIP số một”.
Lăng Khôi gật đầu, được Lâm Vân dẫn vào trong phòng VIP.
Trong phòng VIP, những người ngồi đây đều là người quen.
Mã Đằng, Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu đều có mặt.
Lăng Khôi phất tay ra hiệu cho bọn họ không cần chào, ngồi xuống rồi nói: “Mọi người có lòng rồi”.
Trần Lâm nói: “Ngày mai đưa tang ông cụ Đường, cũng là ngày mà cậu hẹn ước nắm giữ nhà họ Đường. Chúng tôi tới trước nghe theo sự chỉ bảo của cậu Lăng”.
Lăng Khôi không để tâm châm một điếu thuốc: “Giang Thanh Hải, nói tình hình nhà họ Đường đi”.
Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường có mạng lưới vận tải lớn nhất Trung Hải, điều khiển tất cả các giao dịch vận tải đường bộ, đường biển và đường hàng không của Trung Hải. Trong đó vận tải đường bộ do Đường Xuyên Bách nắm giữ, vận tải đường biển do Đường Xuyên Hà nắm giữ. Còn vận tải đường hàng không thuộc về em trai của ông cụ Đường là Đường Lâm, ba người họ nắm quyền lớn nhất trong nhà họ Đường”.
Mã Đằng nói: “Nhà họ Đường có quyền quyết định độc lập, tất cả những sách lược liên quan tới vận tải, Công đoàn Trung Hải bọn tôi không cách nào tham dự vào được. Bao nhiêu năm nay mặc dù Công đoàn Trung Hải ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn không thể tham gia vào mạng lưới vận tải của nhà họ Đường. Nhà họ Đường giống như một con thú dữ độc chiếm khoảng trời bên ngoài Công đoàn Trung Hải”.
Lăng Khôi kẹp điếu thuốc: “Cũng chính là nói, Công đoàn Trung Hải không thể khống chế trực tiếp nhà họ Đường sao?”
Mã Đằng nói: “Đúng vậy”.
Lăng Khôi nói: “Nếu tôi nắm quyền nhà họ Đường, các ông có ý kiến gì không?”
Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường coi trọng kinh doanh, thực ra cũng rất coi trọng võ thuật. Ông cụ Đường cũng là một cao thủ. Chỉ tiếc là không sống được lâu. Mà nhà họ Đường lại duy trì mạng lưới vận tải lớn, sau lưng nhờ có lực lượng võ thuật lớn mạnh. Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà và Đường Lâm đều là cao thủ. Đặc biệt Đường Lâm là một cao thủ ngoại kình. Cường giả ngoại kình, tự trở thành đại sư”.
Lăng Khôi nói: “Đúng là như thế. Tôi biết ông cụ Đường có thói quen thường xuyên luyện tập từ sáng sớm. Hơn nữa đánh đấm cũng rất giỏi. Ý của ông là, Đường Lâm là đại sư võ thuật đúng không?”
Giang Thanh Hải nói: “Không có xưng danh đại sư, nhưng có thực lực của đại sư. Lần trước cậu Lăng trốn thoát khỏi sự bao vây của nhà họ Đường, lần này chỉ e là nhà họ Đường sẽ mời một vị đại sư khác tới trấn giữ”.
Lăng Khôi nói: “Là ai?”
Giang Thanh Hải nói: “Rất có khả năng là Tôn Lộc, sư phụ của Đường Lâm. Đây là một trong năm đại sư võ thuật được công nhận ở Trung Hải, nổi tiếng ngang với đại sư của nhà họ Tống”.
“Vị đại sư đó là bậc thầy ngoại kình, không nên coi thường”, khuôn mặt Lăng Khôi đanh lại: “Lần này muốn nắm giữ được nhà họ Đường, tôi nhất định phải áp chế Tôn Lộc và Đường Lâm thì mới được, nếu không mọi thứ chỉ là viển vông”.
Giang Thanh Hải nói: “Nếu cậu có đủ năng lực chèn ép hai nhân vật lớn này, thì việc nắm quyền nhà họ Đường sẽ dễ hơn rất nhiều”.
Lăng Khôi nói: “Nói tiếp đi”.
Giang Thanh Hải nói: “Hai nhà hội trưởng Mã Đằng và tôi sẽ dốc hết sức kìm hãm mạng lưới vận tải của nhà họ Đường”.
Lăng Khôi nói: “Kìm hãm thế nào?”
Giang Thanh Hải nói: “Phần lớn tiền mặt của nhà họ Đường đều nằm trong ngân hàng, Công đoàn Trung Hải có quyền đóng băng tất cả số tiền đó. Như vậy dòng tiền của nhà họ Đường sẽ bị trì trệ, đó là bước đầu tiên”.