Chiến Thần Phục Thù

Chương 169




Lăng Khôi không hỏi thêm câu nào nữa mà tự mình uống trà. Một lúc sau, anh đứng dậy, đứng trước cửa sổ và nhìn mặt nước hồ Bạch Thúy.

Trên hồ Bạch Thúy, có người đang đi bè và có chim chóc đang bay lượn.

“Những gì tôi nói đều là sự thật, hoàn toàn không có một câu nào dối trá”, Tôn Bác lại nói.

“Ông về đi, gửi cho tôi tập hồ sơ lúc đó nhanh nhất có thể”, Lăng Khôi uống nốt ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời đi: “Xin hãy giữ bí mật về thân phận của tôi. Hôm nay tôi không hề đến hồ Bạch Thúy”.

Rời khỏi Cổ Trà Mã Đạo, Lăng Khôi một mình đi dạo trong hồ Bạch Thúy, chậm rãi đi dọc theo hồ nước khổng lồ.

"Không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy. Trước đây mình đã đánh giá thấp chuyện này”, Lăng Khôi cau mày: "Mình đã ở thành phố Trung Hải được ba năm rồi mà vẫn có những chuyện khiến mình phải đau đầu. Người đứng sau chuyện này thật không hề đơn giản. Bày trò hoàn hảo không kẽ hở như vậy thật là bạo tay. Chỉ là bạo tay như vậy chỉ để đối phó với một cô gái trẻ mới thành niên quả thực là không cần thiết”.

Bạo tay như vậy dường như không phải chỉ đơn giản là để đối phó với một cô gái nhỏ.

Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?

Mượn chuyện này để hủy hoại cả nhà Dương Nguyệt?

Khiến cho gia đình của Dương Nguyệt từ đó trở đi sống không bằng loài chó lợn?

Điều mà Lăng Khôi lo lắng nhất là, đối phương làm điều này không chỉ đơn giản là nhắm tới Dương Nguyệt, mà nhắm vào anh.

Lẽ nào có ai đó đã biết được thân phận của anh?

Lăng Khôi càng nghĩ càng cảm thấy sửng sốt.

Chỉ cần bạn còn sống trên thế giới này, một ngày nào đó danh tính của bạn cũng sẽ bị tiết lộ. Nhưng hiện giờ, Lăng Khôi vẫn chưa sẵn sàng. Nếu bị lộ trước thân phận thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Huyết Vũ không có ở đây, mình chẳng có ai để bàn bạc”, Lăng Khôi thở dài, rất lâu sau vẫn không thể buông bỏ được.

“Cũng không biết đã tìm được Quốc Thủ Thánh Y hay chưa? Nếu như không tìm thấy, mình chỉ có thể liều mạng thôi”, Lăng Khôi đứng bên hồ, chắp tay ngước nhìn mặt nước mùa thu.

Sóng xanh lăn tăn, nắng vàng tươi đẹp.

Anh đứng từ giữa trưa cho đến lúc mặt trời lặn, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc dừng bên vệ đường.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu xuống xe và đến chỗ Lăng Khôi, Trần Lâm kính cẩn nói: "Thưa cậu, mặt trời lặn rồi, đến lúc phải lên đường rồi”.

Lăng Khôi vẫn đứng yên không động đậy.

Một lúc lâu sau, Trần Lâm lại nhắc nhở: "Thưa cậu, đến giờ khởi hành rồi”.

Một lúc sau, Lăng Khôi mới hoàn hồn trở lại: "Mọi người đều đến đủ cả rồi chứ?”

Trần Lâm nói: "Tỉnh Bằng và Lý Long đã hẹn cô Tô ăn tối tại nhà hàng Á Vận để thảo luận về việc sáp nhập ba bệnh viện. Chỉ là Lý Long và Tỉnh Bằng có yêu cầu cao hơn, họ muốn chiếm sáu mươi phần trăm cổ phần sau khi sáp nhập. Chắc chắn cô Tô sẽ không đồng ý”.

Lục Hải Siêu nói: "Giới hạn của cô Tô là ba mươi phần trăm cổ phần, chuyện này chắc chắn là không đàm phán thành công được rồi”.

Lăng Khôi nói: "Không được cho thêm một phần trăm cổ phần nào nữa”.

Trần Lâm nói: "Tôi hiểu. Tôi đã cho người liên hệ với tài vụ của hai bệnh viện này và thanh lý tài sản của hai bệnh viện này. Khi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ tung tin ra để họ thiệt hại nghiêm trọng và mua lại hai bệnh viện với giá thích hợp, để bệnh viện Bình An thu mua lại chúng là được”.

Lăng Khôi nói: "Được. Sự nghiệp của Duệ Hân liên quan đến kế hoạch của tôi. Trong tương lai mỗi cổ phần của bệnh viện Bình An đều có giá trị cực cao và phải hoàn toàn do chính tay cô ấy nắm giữ. Cô ấy có tâm, có tài, có thủ đoạn, tôi cũng có ý. Tôi muốn từng bước đẩy cô ấy lên đỉnh cao”.

Phòng VIP số một, nhà hàng Á Vận.

Tô Duệ Hân, Ngô Giai Giai, Tỉnh Bằng và Lý Long đang ngồi cùng nhau trong bữa tối, họ không động vào thức ăn, sắc mặt của mọi người cũng đều khá khó coi.

Tỉnh Bằng nói: "Tổng giám đốc Tô, dù sao hai bệnh viện của chúng tôi đều là bệnh viện kỳ cựu hạng hai. Sau khi sáp nhập với bệnh viện Bình An của cô, chúng tôi muốn có tổng cộng sáu mươi phần trăm cổ phần cũng không có gì quá đáng. Ngược lại chúng tôi còn chịu thiệt nữa”.

Lý Long nói: "Tổng giám đốc Tô, cô cân nhắc lại đi. Chúng tôi thì vẫn kiên quyết như thế, hoặc là không sáp nhập nữa. Hơn nữa, hai bệnh viện của chúng tôi đều có nền tảng vững chắc, danh tiếng tốt, nếu quanh năm cạnh tranh với bệnh viện Bình An của cô thì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ba bệnh viện. Bệnh viện Bình An của cô cũng phải chịu thiệt hại rất lớn, đó không phải là thượng sách”.

Tô Duệ Hân ngồi một cách trang nghiêm, cẩn thận uống trà và không nói gì.

Lúc này, Ngô Giai Giai nói: "Sau khi sáp nhập, ba mươi phần trăm cổ phần là giới hạn của chúng tôi. Nếu các ông không muốn thì đừng sáp nhập nữa. Thường ngày tổng giám đốc Tô rất bận, xin phép đi trước”.

Ngô Giai Giai đứng dậy định rời đi, còn chưa đi được mấy bước, Tỉnh Bằng đã vội vàng bước tới kèm theo nụ cười và nói: "Mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà. Sáu mươi phần trăm không được thì chúng ta có thể thảo luận lại, năm mươi phần trăm cũng được”.

“Không có gì để bàn bạc tiếp”, Ngô Giai Giai nói.

Lý Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm mươi phần trăm không được thì bốn mươi phần trăm. Hai nhà chúng tôi sáp nhập lại với nhau chỉ cần bốn mươi phần trăm cổ phần, như thế là được chứ gì?”

“Vẫn không có gì để nói cả”, Ngô Giai Giai phủ quyết, tiếp tục rời đi.

"Thôi được rồi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm, như thế là được rồi chứ gì?”, Lý Long vỗ bàn tức giận nói.

Ngô Giai Giai sửng sốt, ánh mắt cô nhìn hai người họ đã thay đổi.

Đồng ý nhanh như vậy sao?

Kịch bản đâu phải được chuẩn bị như thế này?

Sao hai công ty này có thể đồng ý với điều kiện khắc nghiệt như vậy?

Tô Duệ Hân cũng xúc động.

“Nào nào nào, tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi. Chúng ta cứ thế ký vào là xong”, Lý Long cầm bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tô Duệ Hân, ngay cả cây bút cũng đã chuẩn bị xong.

Ngược lại Ngô Giai Giai cảm thấy không bình tĩnh: "Các ông không cân nhắc thêm sao?”

Lý Long nói: "Không cần nghĩ nữa. Tôi điều hành bệnh viện đã nhiều năm, giờ cũng mệt mỏi rồi. Tôi muốn bán bệnh viện để lấy một khoản tiền làm những gì mình thích”.

Tỉnh Bằng nói: "Tôi cũng nghĩ vậy”.

Ngô Giai Giai ghé sát tai Tô Duệ Hân nói nhỏ: "Duệ Hân, mình nghĩ điều kiện này có thể chấp nhận được. Ba bệnh viện sáp nhập lại, chúng ta làm chủ. Đây là kết quả tốt nhất cho bệnh viện Bình An rồi”.

Tô Duệ Hân cân nhắc kỹ lưỡng, do dự mãi rồi cuối cùng cô nói: "Chuyện này tôi còn phải cân nhắc thêm, mời hai vị về”.

"Tổng giám đốc Tô, cô như thế này quá đáng lắm rồi đó? Lúc trước là cô đề ra ba mươi phần trăm cổ phần, bây giờ tôi đã đồng ý rồi, cô lại còn phải suy nghĩ nữa sao? Cô đang đùa chúng tôi sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì tổng giám đốc Tô cô sẽ bị mất hết uy tín, sau này còn ai dám tin cô nữa, ai dám làm ăn với cô nữa?”, Lý Long phẫn nộ.

Tỉnh Bằng nói: "Lý Long nói đúng, tổng giám đốc Tô, cô đừng để mất uy tín, sau này ở thị trấn Hoa Hồng còn ai dám tin cô nữa? Ba mươi phần trăm cổ phần đã làm xấu mặt hai gia nhà chúng tôi lắm rồi. Chúng tôi đã nhún nhường lắm rồi mà cô còn muốn sỉ nhục chúng tôi nữa sao?”

Sau khi cân nhắc, Tô Duệ Hân nói: "Được, tôi ký”.

Hợp đồng chuyển qua, Tô Duệ Hân cầm bút chuẩn bị ký.

"Vợ à, không ký vào đó được”.

Lăng Khôi đột nhiên xông tới, giật lấy giấy bút trong tay, xé thành từng mảnh, ném xuống đất và giẫm chân lên.