Hai mươi cái bàn tròn lớn, mỗi bàn đều có hơn mười người ngồi, tính tổng cộng tầm hơn hai trăm người.
Còn lớn hơn tiệc cưới mà những nhà giàu có tổ chức.
Rất nhiều người không quen biết nhau.
Lăng Khôi và Lý Nhược Nam ngồi ở góc trong cùng, ban đầu mọi người cũng không phát hiện. Ngay cả hai người Lục Hải Siêu và Trần Lâm cũng không phát hiện ra Lăng Khôi.
Lát sau, khi nhìn thấy Lăng Khôi, bọn họ tựa như thấy được một tia hy vọng.
“Tí tách tí tách!”
Lăng Khôi tự rót cho mình một ly rượu rồi nói với Lý Nhược Nam: “Coi chừng ly rượu này giúp tôi, tôi giải quyết xong chuyện sẽ quay lại uống”.
Nói xong, Lăng Khôi đứng phắt dậy, chắp tay đi về phía trước.
Anh bước từng bước tới cạnh Trần Lâm.
Tâm trạng sốt ruột của Trần Lâm trở nên ổn định lại, ông ta đứng dậy, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cậu Lăng, cậu tới rồi”.
Lăng Khôi gật đầu, nhìn xuống Lục Hải Siêu: “Đứng dậy đi”.
“Vâng, cậu Lăng”, Lục Hải Siêu kích động nói, rồi vịn vào ghế đẩu bên cạnh. Do đầu gối cụ ta đang bị vỡ nên phải miễn cưỡng dựa vào ghế để nâng người dậy.
Động tác đơn giản này như tiêu tốn toàn bộ sức lực của Lục Hải Siêu, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cụ ta cảm nhận rõ ràng rằng, lúc bản thân đứng dậy thì tâm trạng và phong thái của mình đã không giống với mọi người nữa rồi.
“Ông nhớ này, ông là người của tôi, sao có thể quỳ trước mặt người khác?”, câu nói của Lăng Khôi khiến Lục Hải Siêu cảm động. Cụ ta gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn cậu, cậu Lăng”.
Lăng Khôi thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Thụy Thanh: “Cảm giác ức hiếp người yếu hơn mình rất đã phải không?”
“Mẹ kiếp, mày là ai? Còn cả gan bảo Lục Hải Siêu đứng dậy? Chẳng lẽ mày không biết là tao bắt ông ta quỳ xuống hay sao?”, Thụy Thanh tỏ vẻ đầy kiêu ngạo: “Hơn nữa, đã hay không đã thì liên quan gì đến mày?”
“Boxing Trần Thị do tôi bảo Trần Lâm san bằng”, Lăng Khôi thừa nhận chuyện này.
Đám đông ồ lên.
“Hoá ra chuyện kia là do người này làm, tôi nghe nói một người có gọi là cậu Lăng đã đứng sau điều khiển. Không ngờ người này lại chính là cậu Lăng”.
“Người này lại dám thừa nhận chuyện này, hôm nay chết chắc rồi”.
“…”
Thụy Thanh bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Thì ra mày là cậu Lăng ngông cuồng ngu muội đó. Vừa hay mày đã thừa nhận chuyện này, vậy mày tới chịu trách nhiệm đi. Trước hết quỳ xuống xin lỗi sư phụ tao”.
Lăng Khôi không trả lời mà lấy một cặp găng tay silicon trắng từ trong túi ra.
Găng tay này nhìn giống như găng tay mà bác sĩ dùng để phẫu thuật.
Nhưng chất liệu còn đặc biệt hơn găng tay phẫu thuật, mềm dẻo, ôm tay và cực kỳ bền.
Lăng Khôi từ từ đeo găng tay vào: “Xin lỗi? Mấy người không đáng”.
Đeo xong găng tay, Lăng Khôi nhấc chân phải lên và rút một con dao ngắn màu bạc dài chừng một thước ở ống quần ra: “Tôi cầm dao mổ tới, cần gì phải xin lỗi nữa?”
“Tôi không trách việc san bằng Boxing Ngô Lâm, nhưng ngay cả người bình thường mà mấy người cũng không tha. Năm người chết, sáu mươi tám người bị thương. Thụy Thanh, anh là người phải chết đầu tiên”, ánh mắt Lăng Khôi lộ vẻ vô cùng đau buồn.
“Mày đang chọc cười gì đấy? Việc san bằng Boxing Ngô Lâm là chuyện chính đáng, còn được hội trưởng ủng hộ. Mày dám giết người ở đây sao? Mày dám không? Mày có sức mạnh cỡ đó sao? Tao là võ sĩ huy chương bạc đó ha ha ha”, Thụy Thanh cười ha hả.
Người xung quanh tựa như nghe thấy chuyện rất buồn cười nên cũng cười ầm cả lên.
“Vậy mà lại có người dám đe doạ giết võ sĩ huy chương bạc trong đại hội quyền anh ư? Cười bể bụng mất”.
“Nhà họ Tống đã nắm giữ Công hội quyền anh nhiều năm, nhìn cả thành phố Trung Hải xem, ai dám tới giết người cơ chứ? Ngay cả Mã Đằng và ông cụ Đường cũng không dám vênh váo như vậy! Một thằng nhãi lông còn mọc chưa hết lại dám doạ giết người à? Ha ha”.
“...”
“Tên họ Lăng kia, mày nghe xem, mọi người đang cười cợt mày đấy! Mày thế này mà muốn giết tao ư? Chẳng lẽ mày không biết hội trưởng sắp trừng phạt mày sao? Cắt mắt gọt mũi, buộc dây xích vào cổ rồi cột ngay cổng công đoàn làm trò cười, đây mới là kết cục của mày đó ha ha ha!”, Thụy Thanh điên cuồng cười lớn.
Kết quả, mới cười được một nửa thì hắn không nói thành lời được nữa.
Bởi vì...
Ánh sáng con dao loé lên, máu tươi đã bắn tung toé.
Cổ họng Thụy Thanh có một dấu dao, máu tươi chảy ròng ròng.
Hai tay hắn ôm cổ họng, mặt mày hoảng sợ nhìn Lăng Khôi: “Mày, mày lại dám công khai giết võ sĩ huy chương bạc trong đại hội quyền anh, mày muốn trở thành kẻ thù với Công hội quyền anh sao? Mày muốn làm kẻ thù với nhà họ Tống hả? Ặc ặc!”
Hắn hét lên tiếng kêu thảm cuối cùng rồi không thể cất tiếng được nữa.
Vết thương ở cổ họng càng lúc càng lớn, máu tươi tuôn ra càng nhiều, cuối cùng cả người hắn ngã xuống đất, lưng thẳng băng.
Chết rồi.
Lặng...
Chết lặng!
Mọi người hít sâu một hơi, ai nấy câm như hến.
Mọi người nhìn ánh mắt của Lăng Khôi thì như thể nhìn thấy ác quỷ.
Bọn họ đều là người nhiều kinh nghiệm trong giới quyền anh, trong các trận đấu quyền anh ngầm hằng năm đều chết không ít võ sĩ.
Suy cho cùng thì trong trận đấu quyền anh sinh tử, chết người là chuyện thường tình.
Bọn họ cũng từng thấy nhiều người chết rồi.
Nhưng như hôm nay, cảnh Lăng Khôi công khai giết một võ sĩ huy chương bạc trước mặt vô số ông trùm là cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Từ giờ phút này nhà họ Tống, Công hội quyền anh chắc chắn sẽ xem Lăng Khôi như kẻ thù một mất một còn.
Chẳng lẽ người thanh niên này không sợ sao?
Trong mắt Lăng Khôi chẳng hề có sự sợ hãi nào. Ngược lại anh còn nở cười đau buồn: “Tôi cầm dao mổ tới muốn giết hai người. Một người là Thụy Thanh, một người là Vũ Anh. Trần Vũ Anh, kế tiếp tới lượt ông rồi”.
Lăng Khôi dùng tay đeo găng tay, chậm rãi lau vết máu tươi trên lưỡi dao rồi sải bước tới, từng bước bước tới chỗ bàn cao nhất: “Nếu ai dám cản tôi, tôi sẽ không nương tay đâu”.
“Làm phản rồi, sao mày dám. Một tên rác rưởi thấp kém như mày cũng dám tới làm loạn hội trường đại hội quyền anh ư? Mày có mấy cái mạng để chết cơ chứ?”, Tống Tử Đường đập bàn đứng dậy: “Cường Thạch, giết hắn cho tôi”.
“Vâng, thưa cậu chủ”, Cường Thạch đứng bật dậy, sải bước xông tới chỗ Lăng Khôi, nở nụ cười nham hiểm: “Thằng nhãi, mày kiêu ngạo quá rồi. Dám công khai giết võ sĩ huy chương bạc Thụy Thanh trong đại hội quyền anh, giờ tao sẽ giết mày, mọi người sẽ vỗ tay thích thú”.
“Người tôi tìm không phải ông, ông không phải đối thủ của tôi, không muốn bị tàn phế thì đừng đến đây”, Lăng Khôi không dừng bước, từ từ bước về phía trước.