Cuối cùng, Đường Xuyên Hà cũng đứng ra nói: “Con dấu của nhà họ Đường nói thế nào cũng phải giao cho tôi và anh cả cùng nhau nắm giữ. Đây là đạo lý làm người, cũng là lẽ trời, và càng là nguyện vọng của bố”.
Người hưởng ứng nhiều như mây.
Chín mươi chín phần trăm người có mặt tại đây đều hưởng ứng.
“Không sai, con dấu của nhà họ Đường phải giao cho Xuyên Bách và Xuyên Hà cùng nhau nắm giữ. Nếu không, toàn bộ người nhà họ Đường chúng tôi sẽ không đồng ý”.
“Con dấu này liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Đường, nói thế nào cũng không thể giao cho người ngoài”.
“Đường Xuyên Thủy đang nói dối, Đường Thục Thanh cũng đang đảo lộn trắng đen, nên nhốt bọn họ vào luôn đi!”
“…”
Mười mấy vệ sĩ to cao tiến lên, bao vây hai bố con Đường Xuyên Thủy, chuẩn bị ra tay.
Hai bố con Đường Xuyên Thủy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bất kể bọn họ có nói gì cũng không ai tin họ, cuối cùng hét lên đầy căm phẫn.
“Khoan đã!”
Cuối cùng Lăng Khôi cũng lên tiếng.
Dưới con mắt của bao nhiêu người, Lăng Khôi chậm rãi quỳ xuống trước mặt ông cụ Đường, dập đầu: “Ông cụ Đường, tôi xin lỗi, tôi đã đến muộn”.
Mỗi một cái dập đầu, anh lại nói một câu.
“Ông cụ Đường, tôi không kịp mời bác sĩ giỏi nhất nước đến chữa bệnh cho ông, tôi xin lỗi”.
“Ông cụ Đường, tôi xin lỗi, mười năm không về, tôi không biết mối quan hệ giữa ông và ông cụ Tô”.
“Ông cụ Đường, tôi xin lỗi”.
Sau cái dập đầu thứ chín, Lăng Khôi quỳ rạp dưới đất thật lâu không động đậy, nghẹn ngào nói: “Tôi xin lỗi”.
Qua một lúc lâu, Lăng Khôi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng hộp gấm bằng hai tay, đóng nắp lại rồi lau chùi bụi bặm phủ trên hộp. Sau đó anh đưa tay sửa lại đầu tóc rối bời của ông cụ Đường, vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt cụ ấy.
Cuối cùng, anh dùng bàn tay run rẩy vuốt mắt cho ông cụ Đường: “Ông cụ Đường, ông hãy yên tâm nhắm mắt. Chuyện ông giao cho tôi, Lăng Khôi tôi nhất định không phụ sự ủy thác”.
Làm xong tất cả mọi việc, Lăng Khôi ôm ngang thi thể của ông cụ Đường đặt lên giường, sau đó đắp chăn cho ông cụ.
Trước một người chết, người bình thường sẽ rất sợ hãi.
Dù đó là người trưởng bối thân thiết nhất của mình, con cháu nhìn thấy thi thể của người đó vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Lăng Khôi là người thường xuyên chứng kiến cái chết, anh không hề cảm thấy sợ, ngược lại còn giữ lòng kính trọng cao nhất đối với người đã chết.
Mỗi một động tác của Lăng Khôi đều khiến người ở đây cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là rất cảm động.
Lăng Khôi nâng hộp gấm trên tay lên: “Từ nay trở đi, con dấu của nhà họ Đường sẽ do tôi thay mặt nắm giữ, chuyện của nhà họ Đường sẽ do tôi làm chủ. Sau này, đợi đến khi nhà họ Đường vượt qua khó khăn, đi vào quỹ đạo, tôi sẽ tìm một người thích hợp của nhà họ Đường mà dâng trả con dấu bằng hai tay”.
“Ha ha ha, đúng là hoang đường! Một người ngoài như cậu thì có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường chúng tôi? Lần này cậu đến nhà họ Đường là để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Đường phải không?”, Đường Thục Hạo gào lên: “Chính cậu đã hại chết ông nội tôi, bây giờ cậu còn định chiếm đoạt tài sản của nhà họ Đường. Loại người mang dã tâm như cậu có thể sống sót bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Đường chúng tôi hay sao?”
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, giao con dấu nhà họ Đường ra, tôi còn có thể cho cậu chết nhẹ nhàng một chút. Bằng không, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu đổ máu ngay tại đây, để cậu đi bồi bạn cùng bố tôi!”
“Soạt!”
Mười mấy vệ sĩ xung quanh đột nhiên rút đao ra.
Lưỡi đao lạnh lẽo toàn bộ chĩa vào Lăng Khôi.
Sự lạnh lẽo ập tới, đại sảnh như đóng băng.
“Di hài của ông cụ Đường còn chưa lạnh, các người lại định đánh nhau ngay trước di thể của ông cụ sao? Các người không sợ ông cụ Đường ở dưới suối vàng cũng không tha cho các người sao?”, ánh mắt Lăng Khôi lạnh lùng giống như một khối băng.
Di chúc của ông cụ Đường lập ra vô cùng vội vã, có lẽ là vì biết được thân phận anh quá muộn.
Mặc dù Lăng Khôi không biết vì sao ông cụ Đường lại biết được thân phận của mình, nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Nếu ông cụ Đường đã dùng cách quỳ để cầu xin mình tiếp nhận cục diện hỗn loạn này trước khi chết, vậy thì Lăng Khôi không có lý do gì để từ chối.
Nếu đã không thể từ chối, vậy thì Lăng Khôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
“Một kẻ hung dữ ác độc như cậu mà cũng xứng nói mấy câu này trước mặt bố tôi sao? Hoặc là giao con dấu ra, hoặc là chết!”, Đường Xuyên Hà thẹn quá hóa giận, sát khí đằng đằng.
Gia tộc bình thường đương nhiên không dám tùy tiện nhắc tới chữ chết.
Nhưng với con quái vật khổng lồ như gia tộc Đường Thị mà nói, giết một người chẳng là gì cả.
“Con dấu của nhà họ Đường tôi sẽ mang đi trước. Bảy ngày sau, tôi sẽ đến nơi này, nâng quan tài đưa tang ông cụ Đường. Đến lúc đó, tôi sẽ chính thức tiếp quản nhà họ Đường. Các người chuẩn bị sẵn đi”, Lăng Khôi cất con dấu nhà họ Đường vào, bước về phía cổng chính.
Đường Thục Hạo nào có thể chịu được, hắn gào lên: “Giết cậu ta cho tôi!”
Rầm!
Mười mấy gã đàn ông cao to áo đen, tay cầm đao dài đồng thời xông lên, nhắm thẳng Lăng Khôi mà chém.
Mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất, mười mấy vị cao thủ hạng nhất cộng lại thì cho dù là một con sư tử hùng mạnh cũng bị chém thành thịt vụn.
Đường Thục Thanh thấy cảnh tượng này, lập tức hét lên chói tai: “Đừng, đó là di chúc của ông nội, sao mọi người lại làm trái lời ông nội như vậy!”
Giọng của Đường Thục Thanh rất lớn, nhưng không ai quan tâm.
Chỉ có ánh đao lấp lóe.
Gia tộc càng lớn thì càng có nhiều cảnh chém giết.
Đó là chân lý trước nay không đổi.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách nở nụ cười tàn ác, không cần nói bọn họ cũng biết Lăng Khôi sẽ bị chém thành mảnh vụn chỉ trong chốc lát.
Thế nhưng…
Cơ thể Lăng Khôi né trái né phải như con lật đật, bước chân linh hoạt như rắn, tránh khỏi tất cả ánh đao.
Anh tiến về phía trước từng bước, nhưng mỗi một bước đều di chuyển đến bảy, tám phương hướng, tránh khỏi mọi sự tấn công.
Cơ thể anh có thể biến đổi bảy, tám vị trí trong vòng một giây.
Mười mấy cây đao dài của cao thủ đều chém vào không trung.
Mọi người tròn mắt nhìn Lăng Khôi bước từng bước ra khỏi cửa phòng khách.
“Sao có thể như thế?”, Đường Thục Hạo gần như phát điên: “Đám vô dụng các người cút hết cho tôi! Để tôi!”
Đường Thục Hạo giật lấy cây đao dài trong tay một vệ sĩ, đuổi theo vài bước, nhảy vọt lên từ phía sau lưng, chém một đao xuống.
Đao này vừa nhanh vừa mạnh, thế lớn lực nặng, lại chém nghiêng xuống. Không ai cho rằng Lăng Khôi có thể tránh được, chắc chắn anh sẽ bị chém đứt người.
Thế nhưng, Lăng Khôi lại ngã thẳng người xuống đất, tránh khỏi lưỡi đao, sau đó nhanh chóng bật dậy giống như con lật đật, tiếp tục tiến về phía trước.
“Đuổi theo cho tôi!”
Đường Thục Hạo vừa đuổi theo vừa quát to: “Lăng Khôi, cậu chạy không thoát đâu! Trong sân còn có hơn một trăm cao thủ hạng nhất, cậu không chạy ra khỏi nơi này được đâu!”
Đám người Đường Xuyên Hà cũng đuổi theo ra ngoài.
Tất cả mọi người cùng nhau chạy từ sân trong ra đến khoảnh sân lớn bên ngoài.
Bọn họ nghĩ rằng Lăng Khôi sẽ trốn tránh hoặc trèo tường rời đi, nhưng…
Anh lại đường hoàng đi trên thảm đỏ, khoan thai tiến ra ngoài.
Hai bên thảm đỏ có hơn một trăm cao thủ chờ sẵn.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh đồng thời rút đao ra, chém thật mạnh về phía Lăng Khôi.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là Lăng Khôi vẫn chắp tay rảo bước như trước, dưới chân di chuyển như rắn.
Anh tránh được toàn bộ sự tấn công suốt dọc đường, bước ra khỏi cổng chính của biệt thự số năm.
Đến đây, không ai dám đuổi theo nữa.
Bọn họ nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ác quỷ.
Cậu ta có còn là người không?
“Hôm nay ông cụ Đường vừa mất, tôi không muốn nhuộm máu ở nơi này. Bảy ngày sau, tôi sẽ lại đến thăm nhà họ Đường, nâng quan tài đưa tang ông cụ Đường”, Lăng Khôi đi xa dần, nhưng giọng nói của anh vẫn vang vọng như tiếng chuông: “Lúc đó, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường. Nếu các người không phục, có thể dùng mọi thủ đoạn để đấu với tôi phân cao thấp”.
“Nếu tôi đã quyết định tiếp quản nhà họ Đường thì tôi chắc chắn sẽ khiến mỗi một người các người đều tâm phục khẩu phục”.
Khi tiếng nói sau cùng truyền đến, Lăng Khôi đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.