Lần đầu Tô Duệ Hân nhận thấy nói chuyện cùng tên này cũng khá vui vẻ.
Cũng không biết có phải tên này đã thông suốt chỗ nào rồi hay không.
Ngày trước rõ ràng anh ta chỉ là kẻ vô dụng và ngốc nghếch mà.
Lăng Khôi nói: “Thứ tư là bà Nguyệt. Bởi vì bà Nguyệt cần phải bắc cầu lương duyên cho hai chúng ta, nhất định phải xếp giữa hai người”.
Tô Duệ Hân bật cười.
Nét mặt cô tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người.
“Bây giờ anh càng ngày càng biết ăn nói rồi, xem ra là do ở bên ngoài rong chơi quá lâu”, Tô Duệ Hân nở nụ cười: “Có phải anh chọc ghẹo nhiều cô gái bên ngoài lắm đúng không?”
Lăng Khôi lắc đầu: “Không hề, những điều này anh học được trong phim truyền hình”.
Tô Duệ Hân cười càng xán lạn hơn: “Xem ra anh cũng xem phim không ít”.
Lăng Khôi nói: “Nếu em có thời gian anh mời em đi xem phim”.
“Không có thời gian”, Tô Duệ Hân liền từ chối, nói chuyện với Lăng Khôi một lúc rồi xua tay: “Anh ra ngoài đi, chú tâm vào làm việc, không được tự ý nghỉ làm, càng không được tự ý đánh người. Tôi có thể bảo vệ anh lần một, nhưng không bảo vệ được lần hai đâu. Trân trọng công việc này nghe rõ chưa?”
Tô Duệ Hân trịnh trọng nói: “Anh có thể tạo ra được thành quả nhất định trong công việc thì mọi người sẽ không coi thường anh nữa”.
Lăng Khôi nói: “Được rồi, anh sẽ nghiêm túc làm việc, sẽ không làm vợ anh mất mặt”.
Khi nghe thấy từ “vợ”, vẻ mặt Tô Duệ Hân rõ ràng không vui lắm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, phất tay với Lăng Khôi: “Anh đi đi”.
Lúc Lăng Khôi rời đi, còn quay đầu lại nhìn Tô Duệ Hân tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, thi thoảng sẽ uống ly cà phê mà anh đưa cho cô. Mặc dù cô có đánh mắt, nhưng vẫn không che được hết quầng thâm dưới mắt. Nhất định là do thức khuya mà ra.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc và cô độc của cô, đột nhiên Lăng Khôi cảm thấy hơi chua xót.
Có điều ở trên một phương diện khác, Lăng Khôi cũng cảm thấy rất vui mừng.
Ước mơ của vợ anh, có sự nghiệp của bản thân, có thứ mà bản thân theo đuổi, hơn nữa, cô bằng lòng nỗ lực tất cả vì những điều này.
Người vợ như vậy thật khiến người ta phải nể phục.
Tương lai, có lẽ anh cũng sẽ tự hào về em.
Sau khi quay lại phòng bảo vệ, Ngô Lỗi đang tức tối ngồi trên ghế, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Khôi.
Hắn vừa tố cáo chuyện Lăng Khôi vô cớ nghỉ làm không xin phép, đánh người của bệnh viện, bây giờ thấy Lăng Khôi trở lại, hắn cho rằng Lăng Khôi bị phạt, lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cảm giác bị đuổi không dễ chịu đúng không?”
Đánh đội trưởng đội bảo vệ trước mặt mọi người, bị đuổi là hình phạt nhẹ nhất.
Lăng Khôi cũng lười để ý đến hắn.
“Mới đi làm được mấy ngày mà đã bị đuổi việc, cậu cũng coi như đã phá vỡ kỷ lục thời gian làm nhân viên bệnh viện Bình An ngắn nhất đó. Ha ha ha”, Càng nghĩ Ngô Lỗi càng buồn cười.
Thấy Lăng Khôi không nói gì, Lý Kiến không khỏi quan tâm nói: “Lăng Khôi, không phải anh bị đuổi việc thật đấy chứ?”
“Tại sao lại đuổi việc tôi chứ? Vì tôi đã đánh một con chó sao?”, Lăng Khôi cười nhạt nói: “Vợ tôi thông minh nhìn xa trông rộng, sao có thể làm việc này được chứ?”
Lý Kiến thở phào nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Ngô Lỗi gào mồm lên: “Lăng Khôi, cậu đừng nói năng bậy bạ. Đánh nhân viên quản lý cấp cao của bệnh viện trước mặt bao người, phạt nhẹ nhất là đuổi việc. Cậu không bị đuổi việc sao? Lừa ai hả?”
Lăng Khôi liếc mắt nhìn Ngô Lỗi nói: “Không tin à? Tự đi hỏi thì biết”.
Ngô Lỗi liền gọi điện thoại cho Ngô Giai Giai trước mặt bọn họ, hỏi Lăng Khôi có phải bị đuổi việc rồi hay không.
Sau khi nghe thấy đáp án phủ định, đột nhiên Ngô Lỗi nổi trận lôi đình, vội vã xông ra khỏi phòng bảo vệ: “Lăng Khôi, cậu đợi đấy cho tôi, đừng cho rằng có vợ cậu ra mặt che chở cho cậu là cậu có thể làm xằng làm bậy. Tôi nhất định sẽ khiến bệnh viện đuổi việc cậu”.
Thấy Ngô Lỗi rời đi, Lý Kiến lo lắng nói: “Lăng Khôi, anh đánh anh ta trước mặt bao nhiêu người cũng to gan quá rồi. Nếu anh ta làm lớn chuyện này, chỉ e là sếp Tô cũng sẽ chịu áp lực, không thể không sa thải anh. Hay là anh nói chuyện mềm mỏng với đội trưởng đi, tôi vẫn muốn làm việc với anh thêm nhiều thời gian đó”.
“Có chuyện gì mà phải mềm mỏng chứ. Tốt nhất là để cậu ta làm lớn chuyện này lên, cuối cùng người bị sa thải chỉ có thể là cậu ta thôi”, Lăng Khôi không cho là như vậy: “Tôi đánh cậu ta một cái bạt tai là muốn cậu ta sau này không còn kiêu ngạo ở bệnh viện này nữa, càng không được ức hiếp kẻ yếu. Biết điều mà dừng tay lại. Nếu không cậu ta cũng không được làm việc ở bệnh viện nữa”.
Lý Kiến không tin được nói: “Lăng Khôi, lời anh nói cũng thổi phồng quá rồi đấy. Chuyện lần này rõ ràng là anh sai mà? Anh ta càng làm lớn thì càng không tốt với anh”.
“Cậu vẫn còn trẻ lắm”, Lăng Khôi pha cho mình một ly trà, uống một ngụm rồi nói: “Cậu ta càng làm lớn chuyện, sẽ chỉ khiến Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai càng ghét cậu ta. Đến lúc đó đúng sai thế nào không còn quan trọng nữa. Bệnh viện yêu cầu sự trật tự ổn định, chứ không phải ngày nào cũng giở trò gây sự”.
Lý Kiến càng nghe càng kinh ngạc.
“Có rất nhiều chuyện, đúng sai không quan trọng chút nào. Quan trọng là người cầm đầu thấy thế nào”, Lăng Khôi nói từng chữ một.
Lý Kiến cẩn thận suy nghĩ, đúng là như vậy thật.
Nếu cậu ta làm ông chủ, cũng ghét loại nhân viên chuyên đi gây sự thế này.
Hơn nữa, lần này Tô Duệ Hân đã khoan dung cho Lăng Khôi rồi, rõ ràng có ý bảo vệ Lăng Khôi. Nếu Ngô Lỗi là người thông minh thì nên kịp thời khép mình lại. Tiếp tục gây sự thì Tô Duệ Hân sẽ nghĩ thế nào?
Mặc dù Lý Kiến đã hiểu điều này, nhưng vẫn không thể tin được.
Lúc tan làm buổi chiều, nội bộ bệnh viện đưa ra thông báo – Ngô Lỗi bị sa thải.
Lý Kiến đột nhiên nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy quỷ thần: “Lăng Khôi, anh đúng là thần mà, anh đoán đúng hết rồi”.
Lăng Khôi không cho là như vậy: “Chuyện này rất đơn giản”.
Lý Kiến vui vẻ nói: “Sa thải loại người này, thật sự là khiến người ta sảng khoái. Bình thường Ngô Lỗi kiêu căng ngạo mạn, đánh đập chèn ép nhân viên. Còn thường xuyên chọc ghẹo nhân viên nữ, hình tượng rất xấu”.
“Bệnh viện đưa ra quyết định này, người người sảng khoái. Lăng Khôi, đi, tôi mời anh bữa cơm”, Lý Kiến kéo Lăng Khôi ra ngoài ăn cơm.
Lăng Khôi không từ chối được, chỉ có thể đi cùng.
Vài ngày sau, Lăng Khôi vẫn còn tự do tự tại.
Nỗ lực làm việc?
Cố gắng không để vợ phải mất mặt?
Không hề tồn tại những thứ đó.
Mỗi ngày anh đều tới muộn, thời gian làm việc cũng đi đây đi đó, muốn ngủ là ngủ, một khi tâm trạng không tốt, nói đi là đi luôn.
Từ trước tới giờ chưa hề đi làm tròn một ngày.
Bộ phận bảo vệ chấm công mỗi ngày xong đều phản hồi lại với Ngô Giai Giai, mỗi lần Ngô Giai Giai đều đặc biệt đưa bảng chấm công cho Tô Duệ Hân.
“Duệ Hân, rất nhiều người của bộ phận bảo vệ đều không hài lòng với Lăng Khôi, nhao nhao yêu cầu bệnh viện sa thải anh ta”, Ngô Giai Giai tức nghiến răng nghiến lợi: “Mình thấy hay là sa thải anh ta đi”.