Chẳng mấy chốc, hai người đã đến văn phòng của Tô Duệ Hân ở bệnh viện Bình An, nói rõ mục đích đến của mình.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều rơi vào yên lặng một lúc lâu.
Tỉnh Bằng nói: “Tổng giám đốc Tô, bệnh viện Bình An liên tục mở rộng, tuyển dụng rộng rãi, tiền trong tài khoản đã không còn đủ ba trăm triệu nữa. Để phát triển dự án bệnh viện Ngô Giang cần phải có số tiền đầu tư một tỷ, một mình cô thì không có khả năng, ba bên chúng ta hợp tác mới có thể hoàn thiện dự án này. Nếu không, biến nó thành một công trình dở dang thì được không bù nổi mất”.
Tô Duệ Hân rất do dự.
Lấy được mảnh đất này không có nghĩa là không còn gì lo lắng nữa.
Tiếp theo đó phải bắt đầu đưa vào xây dựng theo kế hoạch đã được phê duyệt.
Nếu không thì sẽ là công trình dang dở, gây tổn thất rất lớn đến danh dự của bệnh viện Bình An, chuyện tốt hóa thành chuyện xấu.
Bệnh viện Bình An đúng thật là không có năng lực tự mình thực hiện.
Trước kia, bà cụ Tô cũng đã bày tỏ muốn lấy danh nghĩa của tập đoàn Tô Thị hợp tác với Tô Duệ Hân cùng phát triển dự án này. Nếu phải chọn một thì chắc chắn tập đoàn Tô Thị sẽ là phương án tốt hơn.
Ngô Giai Giai nói: “Tỉnh Bằng, ai cũng biết dự án này là một mỏ vàng, có rất nhiều người muốn hợp tác phát triển dự án với chúng tôi. Mặc dù bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng của các ông cộng lại có đủ tài lực, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể phát triển mà thôi, đối với chúng tôi mà nói không phải là lựa chọn tốt nhất”.
Tỉnh Bằng trả lời: “Tôi biết cũng có rất nhiều tập đoàn y dược quy mô lớn muốn hợp tác với các cô, nhưng như vậy không khác nào thương lượng bảo hổ lột da. Sau này khi xây xong bệnh viện, bệnh viện Bình An của các cô còn bao nhiêu quyền lên tiếng ở trong này? Nếu hợp tác phát triển cùng chúng tôi, hai bệnh viện chúng tôi phụ trách mọi việc đầu tư xây dựng, sau này bệnh viện xây xong, chúng tôi chỉ cần bốn mươi chín phần trăm cổ phần, Tổng giám đốc Tô vẫn giữ quyền quyết định”.
Điều kiện này quả thật khiến Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai dao động.
Điều kiện bà cụ Tô đưa ra là Tô Duệ Hân đóng góp đất, những thứ khác sẽ do tập đoàn Tô Thị đầu tư phát triển, nhưng bà cụ Tô yêu cầu lấy tám mươi phần trăm cổ phần.
Như vậy chẳng khác nào đá Tô Duệ Hân ra khỏi dự án.
Những tập đoàn y dược quy mô lớn khác cũng đưa ra điều kiện muốn lấy hơn năm mươi phần trăm cổ phần, khiến Tô Duệ Hân rất bị động.
Nhưng nếu bảo Tô Duệ Hân từ chối lời đề nghị của bà cụ Tô thì trong lòng cô luôn cảm thấy rất khó xử.
Lúc này, Tô Thần dẫn theo thư ký đi từ bên ngoài vào, trên tay cầm một bản hợp đồng, đặt xuống trước mặt Tô Duệ Hân: “Em Hân, đây là thỏa thuận hợp tác phát triển bà nội đã soạn xong, em ký tên vào đó, tập đoàn Tô Thị bọn anh sẽ lập tức đầu tư phát triển”.
“Ồ? Hai người cũng muốn nhúng tay vào dự án bệnh viện quận Ngô Giang sao?”, Tô Thần liếc sang Tỉnh Bằng và Lý Long: “Các ông nghĩ nhiều rồi, em Hân là người nhà họ Tô chúng tôi, nước trong không chảy ruộng ngoài, một dự án y tế tốt thế này đương nhiên phải hợp tác phát triển với tập đoàn Tô Thị chúng tôi. Hơn nữa, bệnh viện của các ông chỉ là bệnh viện đứng đầu hạng II mà thôi, không thể hoàn thành dự án một cách hoàn hảo được”.
Hai người Tỉnh Bằng, Lý Long hết sức lúng túng.
Trước mặt tập đoàn Tô Thị to lớn, bọn họ quả thật rất bé nhỏ.
“Em Hân, em đừng để ý đến bọn họ, mau mau ký tên đi. Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong cả rồi, có thể khởi công bất cứ lúc nào”, Tô Thần kiêu ngạo nói.
Tô Duệ Hân mở hợp đồng ra xem, lập tức kinh ngạc: “Sao mọi người lại lấy chín mươi phần trăm cổ phần? Không phải trước kia nói là tám mươi phần trăm sao?”
Tô Thần không cho là vậy, đáp: “Trước kia bà nội chỉ hạch toán ngoài miệng, sau đó phòng tài vụ và viện thiết kế đã dự tính chính xác, chúng ta cần đầu tư số tiền hơn một tỷ vào xây dựng, ngoài ra còn phải đưa tất cả kênh phân phối và tài nguyên của tập đoàn Tô Thị vào đó, số tiền chi tiêu rất lớn. Thêm mười phần trăm cổ phần hoàn toàn hợp tình hợp lý”.
Tô Duệ Hân không sao vui nổi, trong lòng vô cùng thất vọng.
Mình không được làm chủ đã đành, nhà họ Tô lại còn yêu cầu quá đáng như vậy, đòi hẳn chín mươi phần trăm cổ phần.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Ngô Giai Giai không vui nói: “Tô Thần, nhà họ Tô các anh thật là quá đáng! Ức hiếp người ta cũng không thể như vậy! Các người luôn miệng nói Duệ Hân là người nhà họ Tô, nhưng các người đã bao giờ đối xử tốt với cậu ấy chưa? Từ trước đến nay các người chỉ luôn chèn ép và lợi dụng Duệ Hân. Chín mươi phần trăm cổ phần sao? Thế mà các người cũng nói ra được à?”
Tô Thần ngạo nghễ nói: “Các cô đóng góp một mảnh đất mà được hưởng miễn phí mười phần trăm cổ phần, còn được hưởng mọi tài nguyên và kênh phân phối của tập đoàn Tô Thị đã là lời lắm rồi. Nói câu không phải, chỉ cần nhà họ Tô chúng tôi lên tiếng, sẽ không có tập đoàn y dược nào dám hợp tác phát triển dự án này với các cô, cuối cùng dự án này sẽ trở thành công trình dang dở”.
Ngô Giai Giai tức đến mức mặt đỏ bừng, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Đúng vậy, bây giờ tập đoàn Tô Thị đã là tập đoàn y dược lớn thứ hai thành phố Trung Hải. Nhà họ Hàn thân mình còn lo chưa xong, nếu nhà họ Tô lên tiếng đe dọa thì những tập đoàn y dược khác quả thật sẽ không dám hợp tác với bệnh viện Bình An.
Tô Thần lạnh nhạt nói: “Muốn lấy mười phần trăm cổ phần hay là muốn công trình trở nên dang dở, các cô tự chọn đi!”
Tô Duệ Hân cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
Tô Thần nói tiếp: “Em Hân, anh đã nói rồi, em là người nhà họ Tô, báo đáp nhà họ Tô là điều nên làm. Khi em rời khỏi nhà họ Tô, em sẽ không làm được gì cả, đừng quá tự phụ vào năng lực của mình”.
Tô Duệ Hân lại cảm nhận được sự lợi dụng và chèn ép vô cùng lạnh lùng của nhà họ Tô một lần nữa.
So với Lăng Khôi, nhà họ Tô đáng căm ghét hơn nhiều.
“Đừng nói chắc chắn như vậy. Chẳng lẽ nhà họ Tô các người có thể một tay che trời ở Trung Hải hay sao?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn xem.
Ai mà kiêu căng như vậy?
Chỉ thấy Trần Lâm cất bước đi vào: “Tôi vừa mới triệu tập cuộc họp hội nghị cấp cao của tập đoàn Trần Thị, đã thông qua kế hoạch đầu tư số tiền một tỷ năm trăm triệu tệ. Tập đoàn Trần Thị chúng tôi sẵn sàng bỏ ra một tỷ năm trăm triệu tệ để hợp tác với bệnh viện Bình An cùng nhau xây dựng dự án bệnh viện quận Ngô Giang”.
Trước kia tập đoàn Hàn Thị đầu tư vào dự án này số tiền là một tỷ hai trăm triệu tệ.
Lần này tập đoàn Trần Thị lại đầu tư số tiền lên đến một tỷ năm trăm triệu tệ, có thể hiểu được ý tứ của bọn họ.
Tỉnh Bằng và Lý Long đều vội vàng đứng dậy chào Trần Lâm, không dám thở mạnh.
Tô Thần không vui nói: “Trần Lâm, ông đừng có gây rối. Loại người như ông làm gì có ý tốt, tôi thấy ông đang muốn lợi dụng cơ hội để chiếm dự án này về cho mình thì đúng hơn. Em Hân, em đừng để ý đến ông ta”.
Trần Lâm lắc đầu: “Cậu sai rồi. Lần này, tập đoàn Trần Thị chúng tôi đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ cho dự án xây dựng bệnh viện không cần hoàn trả. Sau khi xây xong, chúng tôi không cần bất cứ cổ phần nào cho dự án này”.
Yên lặng.
Vô cùng yên lặng!