Khi ra khỏi nhà hàng Bạch Vân, tâm trạng của Lục Tử Ca và chị Béo rất phức tạp.
Một mặt, họ đã lấy được thứ mình muốn.
Cuối cùng Hàn Mộ Hoa cũng đồng ý bán lại công ty điện ảnh La Đức cho Lục Tử Ca với giá mười lăm triệu tệ.
Nhưng Lục Tử Ca lại không hề cảm thấy vui vẻ gì.
Chị Béo cũng bị kích thích tinh thần rất nhiều, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.
“Chị Béo, chị nói xem rốt cuộc Lăng Khôi là ai?”, bóng dáng của Lăng Khôi liên tục hiện lên trong đầu Lục Tử Ca: “Anh ấy không phải là người ở rể vô dụng của nhà họ Tô thôi sao? Sao lại có lai lịch đáng sợ đến vậy chứ?”
Chị Béo cũng không dám nói xấu Lăng Khôi mà kính cẩn nói: “Bối phận của anh ta quả thật làm người khác khiếp sợ. Ngay cả ông lớn hàng đầu như hội trưởng Mã Đằng cũng chỉ như đàn em ở trước mặt anh ta, càng đừng nói là một mình anh ta có thể chèn ép gia tộc Hàn Thị không ngẩng đầu lên nổi, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn nổi da gà. Chị Ca, tôi thấy con người Lăng Khôi rất nguy hiểm, sau này nên giữ khoảng cách với anh ta thì hơn”.
“Nguy hiểm? Không phải chứ? Tôi thấy anh ấy rất tốt mà, rất có nghĩa khí với bạn bè”, Lục Tử Ca giật nảy mình.
Chị Béo nói: “Chị nghĩ mà xem, anh ta không vui là cắt đứt luôn tay của người ta, còn cắt đầu lưỡi người ta nữa. Nếu ngày nào đó anh ta cảm thấy khó chịu với chị, không chừng cũng sẽ động tay động chân với chị. Dù sao tôi cũng thấy người như vậy rất nguy hiểm. Chị Ca, chị phải cẩn thận”.
Lục Tử Ca cũng sởn gai ốc khi nghe chị ta nói vậy, gật đầu trông như đang suy nghĩ gì đó.
“Lần này xem như Lăng Khôi đã giúp chúng ta một việc lớn, khi về chúng ta phải cảm ơn anh ta mới được. Ngoài chuyện này ra, chúng ta đừng liên hệ gì với anh ta nữa”, chị Béo vẫn còn mất hồn nói.
Lục Tử Ca gật đầu: “Ừ, tôi sẽ để ý”.
Nếu Lăng Khôi nghe được mấy lời này, e là anh sẽ ngất vì tức.
Trời ạ, ông đây tốt xấu gì cũng giúp các cô, các cô không cảm ơn thì đã đành, lại còn xếp tôi vào loại người nguy hiểm là sao?
Má nó!
Hai ngày nay, cả thành phố Trung Hải đều đang quan tâm đến một chuyện động trời – đó là Mã Đằng bắt tay với gia tộc Giang Thị thông báo Công đoàn Trung Hải bước vào trạng thái khẩn cấp.
Quyết định này khiến rất nhiều người hoang mang.
Đang yên ổn tự dưng Công đoàn Trung Hải bỗng tiến vào trạng thái khẩn cấp là sao?
Rất nhiều gia tộc doanh nghiệp đều hoang mang, cứ tưởng sắp xảy ra chuyện gì.
Sau đó Mã Đằng đưa ra một mệnh lệnh đặc biệt: Công đoàn Trung Hải chính thức loại gia tộc Hàn Thị ra khỏi thành viên đoàn chủ tịch.
Lúc này mọi người mới hiểu Mã Đằng cho Công đoàn Trung Hải tiến vào trạng thái khẩn cấp hóa ra là để loại trừ gia tộc Hàn Thị ra khỏi Công đoàn. Mọi người ai cũng nháo nhào suy đoán có phải gia tộc Hàn Thị đã làm chuyện gì nhẫn tâm không, hay là có phải đã xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải với gia tộc Mã Thị không.
Sau khi nhà họ Tô nghe được tin này, bà cụ Tô cứ cười suốt, lâu lâu trong phòng sách của biệt thự lại phát ra âm thanh hưng phấn, vui mừng.
Bà tụ Tô lập tức gọi lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô đến để mở một cuộc họp nhỏ.
“Tốt, tốt lắm. Gia tộc Hàn Thị đã bị đá ra khỏi Công đoàn Trung Hải rồi”, bà cụ Tô vui vẻ không thôi: “Tiếp theo, việc kinh doanh của tập đoàn Hàn Thị chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng xấu, mà nhà họ Tô chúng ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội hiếm có này để lấy đi khá nhiều mối làm ăn của gia tộc Hàn Thị”.
Tô Toàn nói: “Đúng vậy, bị đá ra khỏi Công đoàn Trung Hải, rất nhiều viện nghiên cứu, dự án hợp tác, nhiều nhà cung cấp và phòng tài chính về thuế vốn dĩ được thành lập nhờ Công đoàn Trung Hải đều sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Hàn. Còn nhà họ Tô chúng ta có thể lấy các dự án này về”.
Tô Thần hớn hở nói: “Phải, đây là cơ hội hiếm có để nhà họ Tô phát triển. Vừa lúc sản phẩm của dự án y học thảo dược của chúng ta sắp tung ra thị trường, nhân cơ hội này tạo sức ảnh hưởng thì các mối quan hệ và tài nguyên của nhà họ Hàn sẽ để ý đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần ném cành ô liu ra thì những tài nguyên này sẽ là của nhà họ Tô chúng ta, trở thành dự án của nhà họ Tô”.
Bà cụ Tô cực kỳ phấn khích: “Mọi người nói đúng, đây quả thật là cơ hội để nhà họ Tô bước lên đỉnh vinh quang. Trước mắt ngoài việc chuẩn bị cho sản phẩm của dự án y học thảo dược được tung ra thị trường thì mọi người phải làm tốt công tác chuẩn bị để tiếp nhận tài nguyên của nhà họ Hàn bất cứ lúc nào. Mặc dù lần này không đến mức khiến nhà họ Hàn bị dồn đến đường cùng, nhưng nhất định sẽ khiến nhà họ Hàn chao đảo”.
Tô Toàn nói: “Chỉ là con không hiểu sao bỗng dưng tập đoàn Hàn Thị lớn mạnh như vậy lại bị hội trưởng Mã gạch tên ra chứ? Hàn Thiên Hào rất giỏi trong việc kết nối quan hệ với người khác, không giống người dễ nổi nóng”.
Bà cụ Tô thấp giọng nói: “Nghe nói lần này là do nhà họ Hàn đắc tội với cậu Lăng. Sau khi chống lại cậu Lăng thì thất bại toàn tập. Trước đây Boxing Trần Thị dưới trướng nhà họ Hàn vì đắc tội với cậu Lăng nên đã bị san bằng. Lần này không biết thế nào mà lại đắc tội với cậu Lăng, kết quả bị đá ra khỏi Công đoàn Trung Hải”.
Tô Toàn nghe vậy cũng rất ngạc nhiên: “Nói như vậy thế lực của cậu Lăng này thật sự lớn mạnh đến đáng sợ. Nếu nhà họ Tô chúng ta có thể được cậu Lăng chống lưng thì chẳng phải có thể thay thế địa vị của nhà họ Hàn dễ dàng sao?”
Thay thế nhà họ Hàn.
Đây là chuyện từ trước đến giờ nhà họ Tô không dám nghĩ đến, dù là người như bà cụ Tô cũng chưa từng dấy lên ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ, bà ta đã nhen nhóm suy nghĩ này.
Bà cụ Tô lắc đầu: “Trước mắt quan hệ của nhà họ Tô và Duệ Hân không tốt, Duệ Hân là tình nhân của cậu Lăng, xem ra cần phải lấy lòng Duệ Hân rồi”.
Tô Thần không vui nói: “Bà nội, có cần phải vậy không?”
Trước đây, nhà họ Tô vẫn luôn chèn ép Tô Duệ Hân.
Bây giờ muốn họ tùy tiện thay đổi suy nghĩ, tất nhiên họ khó mà chấp nhận được.
Bà cụ Tô nói: “Chí ít tạm thời đừng gây khó dễ cho Duệ Hân, dù sao bệnh viện Bình An của nó cũng không có thành công gì, thân thiện với người ta một chút là được”.
Tô Thần không muốn làm vậy lắm nhưng vẫn đồng ý: “Vâng, lúc về cháu sẽ mời Duệ Hân một bữa”.
Bà cụ Tô thở dài nói: “Cậu Lăng này lợi hại hơn bà nghĩ nhiều. Trước đây, bà còn nghĩ cậu ta không thể chống lại được tập đoàn Hàn Thị, xem ra bà đã xem thường cậu ta rồi”.
Bệnh viện Bình An.
Làm ăn phát đạt, không ngừng mở rộng và tuyển dụng, bận rộn không hết việc.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều bận không rời tay.
Cho đến hôm nay, họ nhận được tin tức – tập đoàn Hàn Thị bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải.
Kinh thiên động địa.