Chiến Thần Phục Thù

Chương 117




Lăng Khôi ăn xong miếng thịt heo cuối cùng liền cầm giấy ăn lau dầu mỡ trên miệng, lúc này mới từ từ ngẩng đầu, nhìn Hàn Mộ Hoa nói: “Phụ nữ ngang ngược một chút đúng là có khí chất. Nhưng nếu ngang ngược quá thì lại rất đáng ghét”.

“Cái đồ quê mùa nhà cậu, dám phê phán tôi?”, Hàn Mộ Hoa trừng mắt nhìn cái đồ nhà quê.

Lăng Khôi lắc đầu: “Bà vẫn không có tư cách để được tôi phê phán. Tôi đang yên đang lành đi phê phán một con chó điên làm gì chứ?”

Hàn Mộ Hoa tức giận: “Gan mày to đấy, dám bất kính với tao. Lý Bân, xé rách miệng cậu ta cho tôi!”

“Vâng,thưa sếp Hàn”.

Lý Bân sải bước đến chỗ Lăng Khôi, lạnh lùng nói: “Mày chỉ là một tên vệ sĩ rác rưởi mà thôi. Ngay cả tư cách liếm giầy cho sếp Hàn còn không có. Lại dám ăn nói hỗn láo như vậy, tao phải xé rách miệng mày, để cả đời này mày cũng không nói được nữa”.

Hàn Mộ Hoa cũng đắc ý liếc Lăng Khôi: “Nhóc con, Lý Bân là võ sĩ tao mời từ Boxing Trần Thị về làm vệ sĩ cho tao. Vốn dĩ Lý Bân là phó quản lý của Boxing Trần Thị. Ngay cả Trần Tử Long cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với Lý Bân. Có thể xé rách mồm mày là niềm hạnh phúc tám đời nhà mày. Ha ha”.

Dứt lời, Hàn Mộ Hoa cười phá lên.

Bà ta như thể rất hưởng thụ cảm giác người khác bị ngược đãi trước mặt.

Lục Tử Ca và chị Béo nghe xong, liền biến sắc.

Lục Tử Ca đột nhiên bước lên phía trước kéo tay Lăng Khôi: “Sếp Hàn, mười triệu tệ này tôi trả. Chị Béo, quẹt thẻ đi”.

Lục Tử Ca cảm thấy rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói bỏ mười triệu tệ vì một tên vệ sĩ hoàn toàn là không thích hợp. Nếu như là tên vệ sĩ khác, Lục Tử Ca sẽ không ra cái giá như vậy, nhưng thấy Lăng Khôi sắp bị người khác xé rách cả miệng, cô ta cũng không biết vì sao lại lên tiếng đồng ý.

Chị Béo không bằng lòng lắm.

Lục Tử Ca quát tháo: “Chị còn chần chừ gì nữa, mau quẹt thẻ đi”.

“Ờ”, lúc này chị Béo mới bằng lòng lấy thẻ ra, chuẩn bị thanh toán.

Lục Tử Ca thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hàn Mộ Hoa lại lắc đầu, sắc mặt càng thêm hưng phấn: “Bây giờ mới đưa mười triệu tệ, quá muộn rồi. Cái đồ nhà quê như cậu ta đã mắng tôi là con chó điên? Nhất định phải xé miệng cậu ta ra. Đây không phải vấn đề tiền bạc nữa”.

Mặt Lục Tử Ca tái mét, vội vàng quát Lăng Khôi: “Lăng Khôi, đừng đứng ngây ra đó, mau xin lỗi sếp Hàn”.

Lăng Khôi không hề lo lắng, ngược lại là Lục Tử Ca lại đang sốt sắng.

Hàn Mộ Hoa cười ha hả nói: “Có xin lỗi cũng vô ích, cả thành phố Trung Hải này có rất ít người dám nói với tôi như vậy. Nhưng trong số đó, tuyệt đối không bao gồm kẻ quê mua là mày. Hôm nay tao phải cho mày biết, đắc tội với Hàn Mộ Hoa tao cái giá phải trả sẽ đắt như thế nào”.

Lục Tử Ca càng căng thẳng hơn, nói: “Sếp Hàn, mong bà nương tay. Công ty La Đức này bốn mươi triệu tệ tôi cũng mua. Được không?”

Hàn Mộ Hoa cười khẩy nhìn Lục Tử Ca: “Lục Tử Ca, cô rất thích thằng nhóc này đúng không? Cô muốn bảo vệ cậu ta, tôi có thể hiểu. Nhưng cô không đủ trọng lượng”.

Câu nói lạnh lùng khiến Lục Tử Ca như rơi vào trong hồ băng.

Bây giờ cô ta rất ghét Lăng Khôi không biết giữ mồm giữ miệng mà gây ra chuyện lớn như vậy. Bản thân cô ta một lòng muốn bênh vực anh mà không thể làm gì hơn.

Không gian yên lặng như tờ, chỉ có tiếng chân của Lý Bân đang bước từng bước tới chỗ Lăng Khôi.

Hàn Mộ Hoa nghiền ngẫm nói: “Thằng nhóc Lăng Khôi, nếu mày không muốn bị xé rách miệng, cũng được thôi. Chỉ cần quỳ xuống dưới đất kêu tiếng chó, sau đó bò qua đây, liếm sạch giày cho tao. Như vậy, chuyện này coi như bỏ qua. Có điều tao cũng phải nhắc nhở mày, đôi giày này của tao rất đắt tiền, trị giá năm triệu tệ, nếu mày làm hỏng nó thì phải đền tiền cho tao đó”.

Lý Bân dừng bước, nhìn chằm chằm Lăng Khôi nói: “Thằng nhóc, sếp Hàn nhân từ, cho mày một con đường khác, mày còn không nhanh quỳ xuống kêu tiếng chó đi”.

Mọi người đều trừng mắt nhìn Lăng Khôi, đợi biểu hiện tiếp theo của anh.

Lăng Khôi thở dài nói: “Ồ, người nhà họ Hàn, đúng là cả lũ không hiểu chuyện. Vốn dĩ tôi không muốn làm to chuyện, muốn cho nhà họ Hàn mấy người một cơ hội, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi”.

Lăng Khôi cầm lấy chiếc dao ăn đồ Tây trên bàn, đưa ra cho mọi người xem: “Mấy người xem, con dao này rất bền, làm từ thép không gỉ, rất cứng. Thịt bò thịt lợn đều cắt được. Nhưng có những lúc, cứng cũng chỉ là tương đối mà thôi”.

Dứt lời, con dao bằng thép không gỉ này bị Lăng Khôi bẻ gãy thành hai đoạn.

“Rắc!”

Anh bẻ gãy ở chính giữa con dao.

Con ngươi của Hàn Mộ Hoa và Lý Bân đồng thời co lại.

Bọn họ rất rõ, con dao ăn đồ Tây dày hơn con dao gọt hoa quả rất nhiều, dày khoảng ba đến bốn milimet, là vật liệu tốt nhất.

Lăng Khôi lại có thể dễ dàng bẻ gãy nó.

Đây rõ ràng là sức mạnh khiến người ta phải kinh sợ.

Lý Bân lạnh lùng hừ một tiếng: “Không nhìn ra mày là con nhà võ đấy, có điều chuyện này cũng không có gì cao siêu cả. Đối với tao mà nói thì dễ như trở bàn tay”.

Dứt lời, Lý Bân cầm lấy hai con dao khác trên bàn, chồng lên nhau rồi bẻ.

Lý Bân có thể là cao thủ đối kháng như Trần Tử Long thì việc bẻ một con dao quá dễ dàng.

Hàn Mộ Hoa thấy cảnh này liền bật cười, càng lúc càng hài lòng với Lý Bân.

Nhưng việc mà Lăng Khôi làm sau đó đã khiến bọn họ phải chết lặng.

Chỉ thấy mảnh gãy của con dao trên tay Lăng Khôi bị ép thành cục sắt nhỏ.

Sức mạnh này đáng sợ thế nào chứ?

Lý Bân tự biết bản thân hắn không làm được, khuôn mặt đỏ rực.

“Sao không làm theo tôi nữa?”, Lăng Khôi cười khẩy: “Anh cho rằng xong rồi sao? Còn chưa bắt đầu đâu”.

Nói xong, cục sắt trong tay Lăng Khôi bị bóp thành những vụn sắt, như một nắm cát mịn từ từ bay xuống đất.

Tựa như pháo hoa, như cát bụi.

Xuýt!

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu.

“Chỉ có tay đấm huy chương bạch kim bảy sao mới làm được chuyện này”, Lý Bân run rẩy nói, nếu Lăng Khôi ra tay với hắn, thì có thể bóp nát hắn trong vài phút!

“Xin lỗi anh, vừa nãy là do tôi có mắt không thấy thái sơn”, Lý Bân quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói.