Chiến Thần Phục Thù

Chương 109




Mười người lực lưỡng cùng xông lên, sức tấn công rất đáng sợ.

Với người bình thường, dù là người tinh nhuệ đứng đầu trong quân đội cũng không thể tay không đánh lại mười người lực lưỡng trên đất bằng bình thường.

Nhưng Trần Nguyên biết đây là chuyện dễ như trở bàn tay với Trần Tử Long.

“Chỉ cần vài ba chiêu là có thể đánh bại được Lăng Khôi rồi”.

“Cần gì đến vài ba chiêu? Chỉ cần một chiêu thôi là đá chết Lăng Khôi rồi, như đá bể một trái dưa vậy”.

“Tôi nghĩ không cần đến một chiêu đâu, Lăng Khôi thấy uy lực như vậy là đã sợ chết khiếp rồi”.

“Ha ha ha, có lý”.



Người người bên Boxing Trần Thị đều cười nhạo như thể đã nhìn thấy Lăng Khôi bị đá văng xuống đất.

Còn bên Trần Lâm lại nhíu chặt mày.

Trần Lâm nghiêm giọng nói: “Tôi biết bản lĩnh cậu Lăng rất tốt nhưng dù sao Trần Tử Long cũng là tay đấm huy chương bạch kim hai sao, là tay đấm lão luyện trải qua vô số trận đấu boxing sống còn, nghe nói sức tấn công kinh người, ngay cả cao thủ như Tỉnh Thượng Xuân cũng bị hắn đánh bại bởi năm chiêu. Tôi thật sự rất lo cho cậu Lăng”.

Lục Hải Siêu nói: “Tôi cũng nghĩ cậu Lăng có thể quá liều lĩnh rồi. Dựa vào bản lĩnh và thực lực của cậu Lăng, muốn đối phó với Boxing Trần Thị hoàn toàn có thể dùng cách khác”.

Tỉnh Thượng Xuân nghiến răng nói: “Ông Hải nói đúng, thực lực Trần Tử Long rất mạnh, tôi và hắn từng đấu với nhau nên tôi biết rõ hắn đáng sợ thế nào. Anh Lăng bí ẩn như vậy nhưng không phải là đối thủ của Trần Tử Long”.

Câu nói từ tận đáy lòng của Tỉnh Thượng Xuân khiến Trần Lâm và Lục Hải Siêu càng sợ hãi hơn.

Lục Hải Siêu nghiêm giọng nói: “Tỉnh Thượng Xuân, cậu nói thật sao?”

Tỉnh Thượng Xuân khẳng định nói: “Tất nhiên là thật, Trần Tử Long tập luyện quanh năm, thân thể rất cường tráng, hắn đã bắt đầu tiến gần đến giới hạn của cơ thể rồi, một chân có thể nghiền nát tấm thép ba milimet. Lần trước cơ thể của tôi bị thủ pháp bằng chân chặn lại, cổ họng bị bóp nát. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh kinh người từ cơ thể ông ta, dù có là tay đấm huy chương bạch kim ba sao cũng rất khó chống lại sức mạnh này, càng đừng nói đến cậu Lăng chưa hề tập luyện gì”.

Lục Hải Siêu nói: “Vậy ý của cậu là cậu Lăng sẽ có gặp nguy hiểm về tính mạng sao?”

Tỉnh Thượng Xuân nói: “Phải, nếu không muốn cậu Lăng chết, tốt nhất bây giờ bảo hai người kia dừng tay lại. Nếu không kết cục của cậu Lăng còn thảm hơn tôi gấp trăm lần”.

Lục Hải Siêu lập tức cảnh giác nói: “Cậu Trần, Tỉnh Thượng Xuân nói rất có lý, cậu Lăng không thể gặp chuyện bất trắc được. Hay là nói cậu Lăng dừng tay, hủy trận quyết đấu này đi”.

Trần Lâm hơi do dự.

Lúc này Giang Nhược Ly nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Không cần, anh Lăng sẽ không thua đâu”.

Tỉnh Thượng Xuân nói: “Thư ký Giang, tôi biết cậu Lăng có lai lịch bí ẩn, ai trong các cô cũng đều rất xem trọng cậu Lăng, cho rằng cậu Lăng không gì là không làm được. Nhưng đối thủ lần này của cậu ấy là Trần Tử Long, có thể trở thành tay đấm huy chương bạch kim ba sao đấy. Nếu không bảo dừng lại thì cậu Lăng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng”.

Giang Nhược Ly kiên quyết lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, không cần”.

Tỉnh Thượng Xuân còn muốn nói gì đó nhưng Giang Nhược Ly lại nói: “Ở trước mặt anh Lăng, Trần Tử Long còn chẳng bằng một con kiến”.

Tỉnh Thượng Xuân còn muốn nói nhưng lúc này trận chiến trên sân đã bắt đầu.

Chỉ thấy Trần Tử Long mang theo uy lực lớn mạnh lao đến trước mặt Lăng Khôi, nắm đấm và chân cùng lúc tạo ra một làn sóng tấn công bạo phát cực lớn như thể ông ta muốn đánh bại Lăng Khôi chỉ trong một chiêu.

“Quỳ xuống ngay đi cho tôi”, Trần Tử Long vô cùng tự tin hét lên.

Ông ta tự tin tuyệt đối có thể đánh chết Lăng Khôi chỉ bằng sức tấn công này.

Bất kể thế nào, Lăng Khôi cũng chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng…

Lúc Trần Tử Long chỉ cách Lăng Khôi tầm một mét, ông ta cứ như bước vào một thế giới khác.

Đây là cảm giác của chết chóc sao?

Đúng vậy, sự tự tin tràn đầy lúc nãy của Trần Tử Long bỗng biến mất khi đến gần anh trong phạm vi một mét. Ông ta cảm nhận được rõ dường như mình sắp cận kề cái chết.

Sao lại có cảm giác này nhỉ?

Ban đầu Trần Tử Long cứ ngỡ là ảo giác nhưng thời gian trôi qua, cảm giác chết chóc đó càng mãnh liệt hơn.

Đây không phải là ảo giác!

“Ông chết đi!”

Lăng Khôi nói ba chữ, sau đó đấm một cái.

“Ầm!”

Mặt đất như chấn động.

Trần Tử Long không kịp phản ứng lại là chuyện gì đã diễn ra, chỉ thấy bàn tay đó của Lăng Khôi như mang theo sức mạnh nghìn quân, không chỉ chặn được tấn công của mình mà còn lao thẳng đến trước ngực ông ta.

“Cái gì? Sao cậu ta có thể mạnh như vậy?”, Trần Tử Long hít một hơi khí lạnh, tay chân cùng lúc đặt trước ngực để chặn lại đòn tấn công của Lăng Khôi.

“Ầm!”

Lại va chạm lần nữa!

Trần Tử Long chỉ thấy cơ thể mình mất đi cảm giác, trời đất quay cuồng. Lực tay đáng sợ đó nghiền nát tay chân ông ta, cuối cùng đánh gãy xương sườn, cả người ông ta đều bị văng ra xa như con diều bị đứt dây, đập xuống đất phun ra máu.

“Ông thua rồi”.

Lăng Khôi thu bàn tay lại, chắp ra sau lưng.

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng đến đáng sợ!

Một lúc sau, cả hiện trường mới nổ tung.

“Sao có thể chứ? Quản lý Trần là võ sĩ quyền anh bạch kim hai sao, đã trải qua hơn ba trăm trận đấu sống còn lớn nhỏ. Mặc dù từng thua nhưng cũng chưa từng thua thảm hại như vậy”.

“Bản lĩnh của Lăng Khôi này đáng sợ quá, vừa rồi tôi còn không nhìn rõ anh ta ra tay thế nào luôn. Đáng sợ quá!”

“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Lăng Khôi rồi”.



Thấy cảnh này, cả người Trần Nguyên đều run rẩy: “Mạnh, mạnh quá! Cao thủ như sư huynh Trần mà lại không qua nổi một chiêu của hắn sao? Dù là võ sĩ quyền anh huy chương bạch kim hạng ba cũng không thể một chiêu đánh bại được sư huynh Trần. Lăng Khôi là ma quỷ sao?”

Trần Lâm, Lục Hải Siêu cũng sợ đến ngây người.

Đến giờ họ vẫn không nhìn rõ Lăng Khôi ra tay như thế nào.

Tỉnh Thượng Xuân trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Anh ta, sao có thể mạnh như vậy?”

Trước đó hắn còn chắc chắn rằng Lăng Khôi sẽ thua, không ngờ…

Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Khôi càng thêm kính nể hơn.