Chiến Thần Phục Thù

Chương 106




Sau nhiều ngày điều trị dưỡng bệnh, chấn thương của Tỉnh Thượng Xuân đã hồi phục rất nhiều.

Băng gạc vẫn buộc chặt cổ họng, giọng nói rất khàn, nghe như giọng nữ, hết sức kỳ quặc.

Với tư cách là võ sĩ hàng đầu của phòng tập Boxing Ngô Lâm mà có kết cục như vậy, điều này đã khiến cả phòng tập Boxing Ngô Lâm trở thành trò cười trong ngành này, vài trận đấu tiếp theo đã được lên kế hoạch sẵn cũng phải hủy bỏ.

Phòng tập Boxing Ngô Lâm tọa lạc tại một nơi tuyệt đẹp ở quận Ngô Giang, với các công trình sân vườn, đình đài lầu các, thác nước và những tảng đá kỳ lạ xa hoa tráng lệ.

Nơi đây thường ngày là thiên đường cho các võ sĩ tập luyện và thi đấu cọ sát, nhưng thời điểm này đang sa sút, nhiều võ sĩ đã bỏ chạy đầu quân cho bên khác vì nhận thấy Boxing Ngô Lâm không còn tiền đồ gì nữa.

Toàn bộ phòng tập Boxing Ngô Lâm bị tổn thất nặng nề và lao đao.

Điều này khiến Trần Lâm rất đau đầu.

"Hải Siêu, phòng tập quyền anh Ngô Lâm này là tâm huyết của ông và tôi. Hiện giờ vì sự thất bại của Tỉnh Thượng Xuân mà dẫn đến việc xảy ra hiệu ứng tuyết lở. Những tay đấm giỏi đều bị Boxing Trần Thị hốt đi hết rồi. Những tay đấm khác cũng tản đi hết. Vốn dĩ cả hàng trăm tay đấm, giờ chỉ còn lại không đến mười người. Cứ tiếp tục thế này, phòng tập đành phải đóng cửa thôi!”, Trần Lâm ngồi trong căn chòi ở sân phòng tập quyền anh Ngô Lâm, uống một hớp rượu buồn chán nói.

Trần Lâm rất chú trọng đến việc tu dưỡng bản thân, bình thường hiếm khi uống rượu.

Lục Hải Siêu cũng làm một chén: "Cậu Trần à, là tôi có lỗi với cậu. Lúc đầu là tôi có được chút thành tựu ở quận Ngô Giang, một lòng một dạ muốn bước chân vào ngành Boxing ở cấp độ cao hơn, thế là đã kéo cậu cùng mở ra Boxing Ngô Lâm. Vốn tưởng rằng phòng tập Boxing Ngô Lâm có thể khiến cậu và tôi tiến xa hơn một bước. Kết quả lại bởi vì Trần Tử Long mà phòng Boxing của chúng ta phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa. Chuyện này đều là do tôi đã đánh giá thấp mức độ khó khăn của sân chơi quyền anh”.

Trần Lâm không trách Lục Hải Siêu: "Ông và tôi là anh em nhiều năm rồi, không cần nói những lời khách sáo này. Hiện tại năm gia tộc lớn đã kiểm soát thành phố Trung Hải, Công đoàn Trung Hải chỉ là bên thiết lập quy tắc ngoài mặt mà thôi. Nhưng Công hội quyền anh hoàn toàn có thể cạnh tranh với Công đoàn Trung Hải, thậm chí còn hơn họ một bậc. Ngay cả Mã Đằng gặp hội trưởng của Công hội quyền anh cũng phải cung kính, tôn trọng vài phần. Lúc trước quyết định dấn thân vào ngành quyền anh là đúng, chỉ là năng lực của chúng ta còn kém, không có cách nào mở ra được cục diện mà thôi”.

Lục Hải Siêu nói: "Đúng vậy, các thành viên của Công hội quyền anh có thực lực tốt hơn các thành viên của Công đoàn Trung Hải. Ban đầu chúng ta hy vọng rằng Tỉnh Thượng Xuân có thể dẫn đầu phòng tập quyền anh đi xa hơn nữa, để chúng ta có thể gia nhập vào Công hội quyền anh, nhưng giờ tất cả mọi hi vọng đều tiêu tan hết rồi”.

Trần Lâm nhấp một ngụm rượu: "Vậy hãy đóng cửa đi!”

Trần Lâm tỏ vẻ đầy bất lực.

Mặc dù ông ta không thiếu tiền, nhưng quyền anh không chỉ đòi hỏi tiền bạc, mà còn cả về mặt con người, thủ đoạn, danh vọng và võ đài. Đây là những thứ mà Trần Lâm hiện không thể có được.

“Tôi xin lỗi, sếp Trần”, Tỉnh Thượng Xuân cố chịu đựng chấn thương, bước ra khỏi phòng và cúi đầu: “Là tôi đã phụ sự mong đợi của ông. Tương lai của phòng tập Boxing Ngô Lâm đã phát triển được vài năm, đã bị một tay tôi hủy hoại mất rồi”.

"Nếu không phải vì sự bất cẩn của tôi, nếu nghe theo lời khuyên của anh Lăng, có lẽ tôi đã không thua một cách tức tưởi như vậy".

Giọng nói rất khàn, nếu không để ý nghe thì hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì.

“Việc thành hay bại đều là do con người quyết định, cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi”, Trần Lâm đứng dậy, đi ra cửa, nhìn tấm bảng ‘Phòng tập Boxing Ngô Lâm’ treo trên cánh cổng nguy nga, rồi lẩm bẩm: “Trên đời còn nhiều điều không thể hoàn hảo được. Trần Lâm tôi đã phấn đấu suốt nửa cuộc đời của mình, xem ra cũng chỉ có thể sống cuộn tròn ở mảnh đất Ngô Giang, làm một nhà kinh doanh bất động sản có chút danh tiếng mà thôi”.

Sau lần bị thương nặng này, nhuệ khí của Trần Lâm, người đã sống hơn nửa thế kỷ đã bị hao hụt rất nhiều.

“Hải Siêu, dỡ tấm biển này xuống đi. Đừng để người ta chê cười nữa”, Trần Lâm bất lực thở dài.

Lục Hải Siêu dường như cũng già đi rất nhiều, cụ ta kêu người mang thang đến và leo lên từng bậc, đang định dỡ tấm biển xuống.

Xung quanh có mấy cụ già trong phòng tập đấm bốc đứng xem, họ không khỏi ôm mặt khóc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Họ dường như cảm thấy rằng đà thăng tiến của Trần Lâm đã bị chặn lại ngay từ lúc này.

Tương lai của Trần Lâm sắp xuống dốc, và sự suy tàn của tập đoàn Trần Thị dường như cũng bắt đầu từ thời điểm này.

Những lời Trần Lâm vừa nói gợn sóng khiến trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đó đều dậy sóng, nó như một mũi dao đâm vào tim họ.

Nhiều thứ trong cuộc sống không thể hoàn hảo.

Nhìn lại từng cá nhân, có ai lại không phải như vậy chứ?

"Đợi đã!”

Một giọng nói lớn truyền đến.

Giống như tiếng gõ của một chiếc chuông lớn.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lăng Khôi mặc một bộ đồ màu xanh đang chắp tay sau lưng đi tới, theo sát anh là Giang Nhược Ly đang cầm một cuộn giấy màu đỏ.

"Người có chí hướng tuy rằng tuổi cao nhưng vẫn mang nhiều hoài bão”.

Giọng Lăng Khôi trầm ấm điềm nhiên: "Tấm biển tốt như thế này mà bị dỡ xuống thì thật là đáng tiếc. Nếu như có người muốn dỡ tấm biển này xuống thì tôi sẽ khiến cho nó rực rỡ chói lọi!”

"Cậu Lăng!”

Trần Lâm tiến lên trước hai bước và kính cẩn chắp tay chào, Lục Hải Siêu cũng chào theo.

Dù không vui nhưng Tỉnh Thượng Xuân cũng chắp tay hơi cúi đầu xuống chào anh.

“Đọc đi”, Lăng Khôi nói.

Giang Nhược Ly mở cuộn giấy đỏ và lớn tiếng đọc: "Tập đoàn Trần Thị đã vươn lên ở vùng đất ven hồ Ngô Giang với hai mươi năm hoạt động trong lĩnh vực bất động sản, đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của Ngô Giang, tạo phúc cho nhân dân, trở thành hình mẫu ở Trung Hải. Nay cho phép tập đoàn Trần Thị được gia nhập Công đoàn Trung Hải, trở thành thành viên của Công đoàn Trung Hải”.

Chà!

Mọi người đều kinh ngạc.

Trần Lâm càng vui mừng rơi lệ, quỳ rạp xuống đất: "Cảm ơn cậu Lăng, cảm ơn thư ký Giang!”

"Ông trời thương xót, cậu Lăng chiếu cố, đã để Trần Lâm đạt được điều tôi muốn trong đời này, cảm ơn cậu”, Trần Lâm rất xúc động, không thể kiểm soát được.

Gia nhập Công đoàn Trung Hải là điều mà nhiều tập đoàn ngay cả nằm mơ đều mong muốn thực hiện được.

Bây giờ, tập đoàn Trần Thị đã làm được.

Lục Hải Siêu cũng quỳ xuống cảm ơn.

Tỉnh Thượng Xuân hoàn toàn bị sốc.

Cậu Lăng này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

Mà lại có thể khiến tập đoàn Trần Thị gia nhập Công đoàn Trung Hải chỉ với một câu nói?

Hắn rất rõ rằng Công đoàn Trung Hải rất nghiêm khắc trong việc xem xét các thành viên của mình, các tập đoàn lớn như tập đoàn Tô Thị và tập đoàn Trần Thị đã xin đăng ký làm thành viên bao năm rồi mà vẫn không được xét duyệt.

Theo quy trình thông thường, các thành viên mới gia nhập cần có được hai phần ba số phiếu ủng hộ của hội đồng quản trị, sau đó được đoàn chủ tịch thông qua, và cuối cùng là do chính Mã Đằng ký tên thì mới có hiệu lực.

Các thành viên mới sẽ được phê duyệt 5 năm một lần. Thường thì sẽ có ba hoặc năm tập đoàn mới nổi tham gia. Đồng thời, một số thành viên đương nhiệm không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại.