Chiến Thần Phong Vân

Chương 988




Kiêu ngạo!

Liễu Thành Văn tức giận: “Có vẻ như mày đang đang nghi ngờ sức mạnh của Thiên La Thập Tam Châm của Thiên La điện nhỉ."

"Được, hôm nay tao sẽ mở rộng tầm mắt cho mày!"

Diệp Huyền Tần liếc Lý Nguyên Đạo: "Lui ra ngoài."

Liễu Thành Văn nói không sai.

Năm người hợp sức để thực hiện "Thiên Võng Khôi Khôi", e rằng cũng chỉ có mình anh có thể đấu lại.

Lý Nguyên Đạo ở lại thì dư âm của công kích sẽ làm ông bị tổn thương không nhỏ.

Lý Nguyên Đạo và Liễu Thành Gia vội vã rời khỏi phòng.

Năm người của Thiên La điện vội vàng lấy ra cái bọc phía trên nạm hàng trăm cây châm màu bạc. Được lệnh của Liễu Thành Văn, năm người dùng mười ngón tay di chuyển châm bạc bắn ra, đâm thẳng về phía Diệp Huyền Tần.

Trong lúc nhất thời, không gian khép kín này trở thành thế giới của những chiếc trâm bạc.

Trăm chiếc trâm bạc dày đặc đan thành thiên la địa võng, bao phủ trên đầu, không cách nào tránh khỏi.

Một con ruồi không biết từ đâu bay tới cũng bị châm bạc đâm thủng thành hai phần.

Diệp Huyền Tần đứng ở trung tâm, kiêu hãnh cao ngạo, bất động như ngọn đồi xanh mướt không một bóng thông già.

Bóng dáng của Diệp Huyền Tần chợt lóe lên khi cây trâm bạc đến gần anh.

Giống như một bóng ma, chỉ để lại một vệt dư ảnh, không thể chạm được vào cơ thể thực sự.

Tuy nhiên, dù vậy, bọn họ cũng không nghi ngờ kết quả là "Diệp Huyền Tần hẳn phải chết".

Không cần biết anh trốn nhanh đến đâu, nhưng rốt cuộc anh cũng có thể làm gì chứ?

Trong không gian chật hẹp này, không có chỗ cho anh thoát ra. Chẳng mấy chốc, gần một ngàn cây trâm bạc đã được phóng ra. Năm người của Thiên La điện dừng lại và nhìn Diệp Huyền Tần.

Sau đó, không khỏi kinh hãi!

Diệp Huyền Tần chắp hai tay sau lưng, mặt bình tĩnh không chút biểu cảm.

Không có gì là đau đớn cả. Cũng không có dấu hiệu bị châm bạc đâm vào trên người.

Chuyện...chuyện gì vậy?

Năm người bọn họ gần như nhìn chằm chằm xuống dưới, cẩn thận quan sát Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần thản nhiên ngồi ở trên ghế đẩu: "Đừng nhìn, tôi không bị trúng cây nào đâu."

Không thể, làm sao có thể.

Liễu Thành Văn rống lên một cách cuồng loạn, đôi mắt đỏ rực: "Mày chắc chắn đã bị bắn, mày đang giả bộ gắng gượng đúng không?"

"Giả bộ sao? Thật nực cười." Diệp Huyền Tần cười khổ, cúi xuống nhặt năm cây trâm bạc trên mặt đất lên, búng nhẹ.

Năm cây trâm bạc bắn ra, đâm vào huyệt đau của cả năm người.

Bọn họ không tránh khỏi đau đớn hét lên.

Diệp Huyền Tần nói: “Bị Thiên La Thập Tam Châm của Thiên La điện đâm, mấy người thử chống đỡ cho tôi xem nào?"

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần với ánh mắt kinh hoàng.

Sự thật đã chứng minh rằng Diệp Huyền Tần không cố gắng nhịn đau.

Anh thực sự đã tránh được tất cả những châm bạc của "Thiên Võng Khôi Khôi"!

Lại nghĩ đến, châm thuật của Diệp Huyền Tần trông giống như Thiên La Thập Tam Châm của Thiên La điện.

Một ý tưởng đáng sợ và táo bạo xuất hiện trong tâm trí mọi người.

Chẳng lẽ, những gì anh nói vừa rồi là sự thật, anh thực sự là chỉ huy Năm người kinh hoàng đến nghẹt thở!

Liễu Thành Văn bắt đầu lắp bắp:

"Anh... anh rốt cuộc là ai?"

Diệp Huyền Tần: "Tôi từng nói qua sẽ không can thiệp đến việc của Thiên La điện."

"Gọi cho Tư Xèo để Tư Xèo xử lý mấy người đi!"

Tư Xèo!

Năm người càng tuyệt vọng hơn.

Tư Xèo là biệt danh của Huyết Lang, Điện chủ Thiên La điện, biệt danh này chỉ có người trong nội bộ mới biết.

Nhưng người dám gọi "Tư Xèo" cũng chỉ có chỉ huy.

Anh thật sự là chỉ huy!

Bọn họ không dám trái lệnh chỉ huy, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Huyết Lang.

Huyết Lang hỏi: "Liễu Thành Văn, Thiên La Ngũ Tử đều đã rời khỏi Thiên La điện. Ông đã đưa họ tới Đại Hạ hả?"

"Hay lắm, trước đây sao tôi không nhìn ra ông lại to gan như vậy?"

"Ông bất tuân mệnh lệnh của chỉ huy, chà đạp uy nghiêm của chỉ huy, tự mình kết thúc đi."