Tân Hải, công ty kiến trúc Phương Thị.
Phương Ngạn thái độ khác thường, đến công ty từ rất sớm.
Anh ta cũng luôn theo dõi hạng mục “Thành phố tình yêu” của nhà họ Thẩm.
Anh ta muốn đích thân hối thúc nhân viên, sớm ngày hoàn thành dự án để tham tra cạnh tranh giành lấy hạng mục này. Nếu lần cạnh tranh này thành công, nhà họ Phương nhất định ngẩng cao đầu hơn, bước lên một tầm cao mới.
Thư ký của anh ta đi đến, bưng cho anh ta một ly cà phê, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Phương, chuyện mà Ngài yêu cầu tôi điều tra tôi đã tra rõ ràng rồi.”
“Từ Lam Khiết đúng thật có ý định cạnh tranh hạng mục thành phố tình yêu, cô ta đang tiến hành làm hồ sơ dự án đấu thầu.” Phương Ngạn cau mày.
Anh ta dĩ nhiên là không hy vọng Lam Khiết trúng thầu,
Nếu như công xưởng sản xuất của Lam Khiết được mở rộng, anh ta sao có thể ép cô gả cho mình.
Trên lý thuyết, nhà máy thép nhỏ của Lam Khiết căn bản không có tư cách cạnh tranh. Nhưng lần trước Diệp Huyền Tần đã kéo được một đơn hàng tiên tỷ từ nhà họ Thẩm, điều này khiến cho anh ta cảm thấy Diệp Huyền Tần có đường tắt để đi. Anh ta không thể coi thường.
“Phải nghĩ biện pháp ngăn cản Lam Khiết tham gia cạnh tranh dự án này.”
Anh ta miệt mài suy ngẫm.
Rất nhanh, ánh mắt anh ta liền sáng lên, nghĩ được một phương án rất là khả thi.
Anh ta nói với thư ký: “Đi, đi mời hai vị lão nhân gia Từ Hiên Lâm, Từ Huy Hùng đến đây, nói với họ tôi có chuyện gấp cần bàn bạc.”
Thư ký vội vã gật đầu làm theo.
Không lâu sau, Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng liền bị mời đến nhà họ Phương.
Từ Hiên Lâm lo lắng nói: “Huy Hùng, con nói xem Phương Ngạn mời chúng ta đến đây là muốn làm gì?”
Từ Huy Hùng thở dài nói: “Haiii, chắc chắn là lại vì Lâm Khiết cho mà xem.”
“Lần trước Diệp Huyền Tần chết giả, khi chúng ta đi tham gia tang lễ, anh ta cũng đi theo.”
“Anh ta ở đó đã nói rõ, trong vòng mười ngày, muốn chúng ta đem Lam Khiết đến nhà họ Phương, nếu không sẽ đối phó với nhà họ Từ chúng ta.”
“Hôm nay là ngày thứ chín.”
Từ Hiên Lâm ôm đầu: “Haiii, chỉ tại con nhóc Lam Khiết, thật là khiến người ta không yên tâm được.”
“Nó tìm một tên phế vật, ngay cả xách giày cho Phương Ngạn cũng không xứng, con mắt của nó sao lại có thể tệ đến như vậy.”
“Nếu như vì con nhóc đó mà liên lụy tới cả nhà họ Từ, thì nó không xong với bố đâu.”
Từ Huy Hùng nói: “Muốn Lam Khiết gả cho Phương Ngạn, thật ra cũng không khó khăn như vậy.”
Từ Hiên Lâm hứng thứ nói: “Sao, con có cách thuyết phục Lam Khiết?”
Từ Huy Hùng thô bỉ nói: “Nếu thật sự không khuyên được, chúng ta chỉ có thể bỏ thuốc Lam Khiết, để nó và Phương Ngạn gạo nấu thành cơm…”
Từ Hiên Lâm liếc nhìn Từ Huy Hùng nói: “Cút.”
“Dù sao Lam Khiết cũng là cháu gái con, con lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để ra tay với nó.”
Từ Huy Hùng chột dạ, vội vàng nói: “Bố, con cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không có chuẩn bị làm thật đâu.”
Đúng lúc này, Phương Ngạn đi vào. Không khí trong phòng nhất thời ngột ngạt.
Từ Hiên Lâm vội vã đứng lên, cung kính nói: “Cậu Ngạn, cậu đã đến, mời ngồi mời ngồi.”
Phương Ngạn ngồi xuống, tặng hai người một làn khói thuốc lá: “Ông Lâm này, lần này tôi tìm ông đến là muốn thương lượng một chút về hôn lễ sắp tới.”
“Phía Lam Khiết đã chuẩn bị như thế nào rồi? Tôi đã chuẩn bị mọi thứ ổn cả rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đón dâu.”
Sắc mắt Từ Hiên Lâm có chút khó coi nói: “Cái đó…cậu Ngạn không nên nóng vội.”
“Sau khi tôi trở về nhất định sẽ khuyên nhủ Lam Khiết, nó chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám xui khiến…”
Phương Ngạn thất vọng thở dài: “Đây không phải lần đầu ông nói câu này với tôi, ông nghĩ tôi sẽ tiếp tục tin?”
“Nếu không thì như vậy, tôi cho các người một con đường sáng để đi.”
Hai mắt Từ Hiên Lâm nhất thời sáng lên nói: “Cậu Phương, cậu có biện pháp thuyết phục Lam Khiết?”
Phương Ngạn nói: “Nghe nói, Lam Khiết chuẩn bị cạnh tranh hạng mục Thành phố tình yêu của nhà họ Thẩm?”
“Tôi muốn các người đánh tráo văn kiện tham gia cạnh tranh của Lam Khiết, những chuyện còn lại, cứ để đó cho tôi.””