Chiến Thần Phong Vân

Chương 693




Tưởng Phong Quang rời đi Từ Lam Khiết an ủi Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, anh yên tâm. Mặc dù anh không được đi nhưng em sẽ chụp ảnh Diệp tông sư cho anh chiêm ngưỡng.

Diệp Huyền Tân dở khóc dở cười Em chụp bản thân anh để cho anh chiêm ngưỡng, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi Từ Lam Khiết suy nghĩ: “Huyền Tân, anh nói xem chúng ta nên cảm ơn Diệp tông sư như nào bây giờ? Chỉ nói mỗi cảm ơn thôi có hơi quá khinh thường anh ta không”

“Cho anh ta tiền? Người như Diệp tông sư, chắc sẽ không quan tâm đến tiền bạc đâu nhỉ”

Trong lòng Diệp Huyền Tân thầm nghĩ, không bằng em lấy thân báo đáp đi Chỉ là anh lo rằng Từ Lam Khiết sẽ nổi giận nên anh không dám nói.

Quay trở về tập đoàn Diệp Linh, Diệp Huyền Tân phát hiện ra rất nhiều nhân viên đặt hình ảnh “bóng lưng Diệp tông sư” làm hình nền máy tính.

Trong ảnh, Diệp tông sư đánh bay Trần đại sư bằng một chưởng, bóng lưng của anh trông thật uy vũ, sừng sững như ngọn núi.

Cũng không biết là ai đã chụp trộm bóng lưng anh trong trận chiến đó.

Diệp Huyền Tân tò mò hỏi một nữ nhân viên: “Sao các cô lại đổi hình nền máy tính thành hình của Diệp tông sư vậy? Mọi người rất ngưỡng mộ anh ta sao?”

Nữ nhân viên lúng túng nói: “Ông chủ, chẳng lẽ ngài không biết sao. Tôn thờ anh Diệp sẽ bất tử: Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp?”

Nữ nhân viên: “Chính là Diệp tông sư ạ, chúng tôi đều gọi anh ấy là Anh Diệp”

Diệp Huyền Tân: ”…”

Đúng lúc này, điện thoại anh đột anh đột nhiên vang lên.

Là mẹ vợ Lý Khải Diệu gửi tin nhắn cho anh.

Nội dung tin nhắn: Đăng ảnh này của Diệp tông sư, mọi việc trong tháng bảy sẽ thuận buồm xuôi gió!

Đường đường là Diệp tông sư mà lại bị mọi ngưi ra làm trò đùa!

Diệp Huyền Tân gọi điện cho Tử Hàm, bàn về chuyện hiệp hội võ thuật làm giàu từ trận chiến.

Dường như Tử Hàm không cảm thấy quá bất ngờ: “Haiz, đây là chuyện thường như ở huyện rồi, không có gì bất ngờ lắm”

“Nếu cậu Diệp không vui, tôi có thể giúp cậu xin quyền chia hoa hồng”

Diệp Huyền Tân dở khóc dở cười: “Còn chia hoa hồng… Hiệp hội võ thuật thật sự rất biết cách làm ăn”

“Được rồi, tôi không thèm quan tâm đến bọn họ. Ông lấy giúp tôi hai vé được không?”

Tử Hàm nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ lấy cho cậu hai vé VIP”

Diệp Huyền Tân: “Đúng rồi, còn một chuyện, trong hiệp hội võ thuật có một người tên Tưởng Phong Quang, đuổi anh ta đi cho tôi “Ngoài ra, ông hãy hủy hai vé xem trận chiến của anh ta cho tôi.”

Tử Hàm: “Vâng, không thành vấn đề”

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày giao chiến.

Mới sáng sớm, Tưởng Phong Quang đã đến đón Từ Lam Khiết đi xem trận chiến.

Từ Lam Khiết lúng túng nói: “Xin lỗi anh.

Tưởng, tôi sẽ đi cùng Huyền Tần, tôi không làm phiền anh nữa”

Trên mặt Tưởng Phong Quang lộ vẻ không vui đáp: “Ô, nhưng anh ta không có vé thì đi kiểu gì”

Từ Lam Khiết nói: “Anh ấy sẽ đứng bên ngoài cổ vũ..”

Diệp Huyền Tân chen ngang lời Từ Lam ¡ nói là anh không có vé xem trận Nói xong, anh lấy ra hai tấm vé mà Tử Hàm đã đưa cho anh.

Hai người đều nhìn cặp vé với vẻ hoài nghỉ.

Tưởng Phong Quang liếc nhìn tấm vé, đột nhiên phá lên cười: “Tôi nói người anh em này, anh lấy cặp vé đó ở đâu ra vậy? Anh bị người ta lừa rồi”

“Tôi nhìn thì thấy vé xem của tôi mới là hàng chuẩn. Hiệp hội võ thuật chúng tôi không phát cho anh tấm vé hoa hòe hoa sói như vậy đâu”

Diệp Huyền Tâi là anh không biết rồi: “Phụt!” Tưởng Phong Quang cưới phá lên: “Đắc chí vừa thôi ông anh, vé của hiệp hội võ thuật chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết? Anh nhìn mà xem, ngay cả tấm vé của anh còn không có mã QR chống giả.”

“Lam Khiết, chúng ta đi thôi, nếu không đi bây giờ sẽ muốn mất”

Nói xong, Tưởng Phong Quang chuẩn bị kéo tay Từ Lam Khiết.

Diệp Huyền Tân đã nhanh chóng kéo Từ Lam Khiết về phía mình: “Lam Khiết, vé của anh ta là giả, không vào trong được đâu.”

“Đi, chồng sẽ đưa em đi xem trận chiến”

Anh kéo tay Lam Khiết rời đi.

Tưởng Phong Quang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tên họ Diệp đáng chết nhà mày!”

“Hôm nay tao chẳng những sẽ không cho mày vào, mà còn dạy cho mày một bài ‘Đây là vé VIP, tất nhiên học nhớ đời”

Anh ta rút điện thoại ra gọi: “Anh hai, em tứ, giúp anh dạy cho tên này một bài học”