Chiến Thần Phong Vân

Chương 648




Trần Tiến Hà nhìn đồng hồ rồi nói: “Người chứng hôn sắp tới rồi. Giờ gọi Trình Hạ Vũ ra, chuẩn bị nghênh đón người chứng hôn đi”

Trình Nhất Thiên cẩn thận dè dặt hỏi: “Xin hỏi cậu Trần, người chứng hôn là ai vậy?”

Trần Tiến Hà nói: “Đinh Khải Phong”

“Cái gì?” Trình Nhất Thiên và Mạc Khả Như kinh ngạc đến mức không khép được miệng: “Lẽ nào người cậu nói là bộ trưởng bộ vũ trang thành phố, ngài Đinh, Đinh Khải Phong sao?”

Trần Tiến Hà kiêu ngạo gật đầu: “Đúng vậy”

Điều này khiến Trình Nhất Thiên và Mạc Khả Như kích động vô cùng: “Ha ha, quả nhiên cậu Trần ra tay hơn người, ngay cả ngài Đinh mà cũng mời tới được”

“Ngài Đỉnh làm chứng hôn cho con gái tôi là vinh dự của nhà họ Trình chúng tôi”

“Mau, mau đi gọi Cá Nhỏ lên đây”

Rất nhanh, Trình Hạ Vũ đã được đưa lên: Cô bị hai tên bảo vệ áp giải lên.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tân cũng đã đi tới cửa phòng khách.

Anh nhìn một cái, vẫn chưa nhận ra được.

Trình Hạ Vũ ngay, chỉ cảm thấy cô gái này tóc tai rối bù, tóc còn bị giật đứt một mảng, máu tươi nhuộm đỏ một nửa mái tóc dài, khá là đáng thương.

Diệp Huyền Tân cảm khái: Người nhà họ.

Trình lại ngược đại người hầu nữ như vậy, thật sự quá đáng giận!

Anh nhận nhầm Trình Hạ Vũ thành người hầu rồi.

Mặt Trần Tiến Hà lộ vẻ không vui: “Sao còn chưa chỉnh trang sạch sẽ cho cô ta vậy?

Cái dáng vẻ như ma này thì làm sao mà bái đường được?”

Bảo vệ đầy vẻ khó xử: “Cậu Trần, cô Trình không phối hợp với chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách r Mạc Khả Như tức muốn chết: “Con ranh chết tiệt, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cứ muốn ép tao đích thân ra tay đúng không?”

Trình Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay dù có đánh chết tôi, tôi cũng không gả cho tên khốn kiếp này đâu.

Các người chờ đó, anh rể tôi sẽ báo thù cho tôi Trần Tiến Hà: “Cút! Dù tên ăn bám Diệp Huyền Tân đó có đến, tôi cũng có thể dễ dàng xử lý anh tai”

Nghe giọng của Trình Hạ Vũ, toàn thân Diệp Huyền Tân run lên, tim đau như dao cắt.

Hai mắt anh rực cháy như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đáng thương kia.

Cô gái ấy là Cá Nhỏ!

Cá Nhỏ tinh ranh nghịch ngợm, khôn khéo hợp lòng người lại bị bọn chúng giày vò thành ra nông nỗi này.

Chết!

Người nhà họ Trình phải chết!

Anh nghiến răng ken két, sải bước xông vào phòng khách, tay phải và tay trái đều nắm chặt thành nảm đấm, trực tiếp đánh bay bảo vệ đang áp giải Trình Hạ Vũ ra.

Anh khom người xuống, muốn đỡ Trình Hạ Vũ Trình Hạ Vụ theo bản năng phản kháng: “Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi.”

Lúc này Diệp Huyên Tân mới phát hiện, không chỉ tóc của Trình Hạ Vũ bị giật đứt một túm mà trên mặt còn có dấu tay, không chỉ một cái. Máu chảy nơi khóe miệng cũng đã khô lại rồi.

Khoảnh khác ấy, Diệp Huyền Tân đau lòng đến nỗi tim cũng vỡ tan.

Chỉ huy Diệp từ trước đến nay vững vàng mặt không biến sắc dù Thái Sơn sắp đổ, vậy mà giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

“Cá Nhỏ, là anh, anh rể đến cứu em đây..”

Sau khi phát hiện quả nhiên là Diệp Huyền Tân, cô mới không khống chế được cảm xúc nữa, oa một tiếng òa khóc thật to.

“Anh rể, cuối cùng anh cũng tới rồi. Hu hu hu, anh rể, em nhớ anh…”

Cô ôm lấy Diệp Huyền Tân, điên cuồng trút hết cảm xúc uất ức của mình ra.

Trình Nhất Thiên giận tím mặt: “Cậu là ai?

Ai cho cậu tự tiện xông vào nhà họ Trình của tôi? Bây giờ cậu cút ra ngoài ngay lập tức đi.

Nếu không, ông đây sẽ đánh cậu tàn phế”

Ánh mắt tàn độc của Diệp Huyền Tân trừng lên nhìn Trình Nhất Thiên, không để ý đến ông ta, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Trình Hạ Vũ, đặt cô xuống sofa bên cạnh.

Suốt cả quá trình, Trình Hạ Vũ đều gắt gao ôm chặt Diệp Huyền Tần, chỉ sợ anh lại rời xa cô.

Diệp Huyền Tân hít sâu một hơi, nói với người hầu bên cạnh: “Đi lấy hộp đồ y tế đến đây Người hầu đầy vẻ không vui: “Anh là cái thứ gì mà cũng dám chỉ huy tôi chứ…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Huyền Tân đã túm lấy cổ đối phương, dùng sức ném lên trên không.

Đầu của người hầu đó trực tiếp đập vỡ trần nhà, kẹt luôn trên đó, thân thể đong đưa không ổn định, không biết là sống hay chết.