Chiến Thần Phong Vân

Chương 41




Trần Hạ Lan và Nhậm Tiền là bạn học đại học, còn sống chung với nhau, quan hệ rất tốt.

Chỉ là sau này Nhậm Tiền ra nước ngoài du học, quan hệ giữa hai người mới bắt đầu trở nên lạnh nhạt.

Lần này, Nhậm Tiền về nước, Trần Hạ Lan liền vội vàng liên lạc với cô ấy, mục đích là muốn dựa dẫm.

Gia đình Nhậm Tiền mặc dù không bằng tứ đại gia tộc, nhưng cũng được xem là giàu có, tạo mối quan hệ tốt với cô ấy, đối với Trần Hạ Lan mà nói chỉ có lợi không có hại.

Cô ta nghe nói bố của Nhậm Tiền là ông chủ Nhậm mắc chứng đau đầu kinh niên, chữa rất lâu nhưng không khỏi.

Thế là bèn liên lạc Hà Vệ, bảo Hà Vệ ra tay cứu ông chủ Nhậm.

Chưa nói là chữa được hay không, cô ta có thành ý như vậy, Nhậm Tiền nhất định sẽ rất cảm kích cô ta.

Nhậm Tiền buồn rầu nói: “Hạ Lan, bệnh của bố mình đã tìm đến bệnh viện danh tiếng ở nước ngoài nhưng vẫn không khỏi, vị bác sĩ mà cậu mời đến….có thể chữa khỏi không?”

Trần Hạ Lan mạnh miệng nói: “Yên tâm đi, vị bác sĩ mà mình mời đến, là nhân tài kiệt xuất trong hành nghề y không chỉ ở thành phố Lâm Hải mà nổi tiếng cả tỉnh Hà Tây đấy.”

“Dù là không chữa khỏi hẳn được, nhưng ít nhất cũng có hiệu quả, có thể giảm bớt đau đớn cho bác trai.”

Nhậm Tiền thở dài: “Ừ, bây giờ chỉ có thể còn nước còn tát thôi.’

Lúc đó, hai cha con Hà Vệ, Hà Sang đã đến.

Hà Sang vừa nhìn thấy Nhậm Tiền đã bị cô hớp hồn, hoàn toàn động lòng rồi.

Anh ta ngẩn ngơ nhìn Nhậm Tiền, nước dãi đều sắp tuôn ra rồi.

Điều này khiến Nhậm Tiền thấy có chút phản cảm.

Sau khi Trần Hạ Lan giới thiệu sơ lược về đôi bên, Hà Sang muốn bắt tay với Nhậm Tiền, nhưng Nhậm Tiền lơ đi như không thấy: “Đi thôi, tôi đưa các vị đi gặp bố tôi.”

Hà Sang có chút ngượng ngùng,nhưng không nói gì cả, chỉ là lúc đi theo sau cô, hai mắt anh ta từ đầu đến cuối không rời khỏi vòng ba của Nhậm Tiền.

Lúc đi được nửa đường, Trần Hạ Lan bất ngờ nhận được điện thoại từ của Phương Ngạn, bảo cô lập tức quay về công ty, nói là có việc quan trọng cần bàn bạc.

Không còn cách nào khác, Trần Hạ Lan chỉ còn cách quay về trước.

Nhậm Tiền lại tiếp tục đưa 2 cha con Hà Vệ đến phòng của bố.

Ông chủ Nhậm mặc dù chỉ mới 60 tuổi, nhưng bệnh tật biến ông ấy thành bộ dạng của ông lão 70 80 tuổi, tóc bạc trắng, tinh thần tiều tụy.

Lúc này, ông ta đang hai tay ôm lấy đầu, chốc chốc lại đánh vào đầu, đau đến rên rỉ.

Chứng tỏ, bệnh đau đầu của ông ta lại tái phát rồi.

Nhậm Tiền vội đi đến, xót ruột xoa xoa đầu giúp bố: “Bố, con mời đến cho bố vị bác sĩ khoa não tốt nhất tỉnh Hà Tây đây.”

“Để ông ấy xem bệnh cho bố nhé, chứng đau đầu của bố sẽ khỏi thôi.”

Ông chủ Nhậm liên tục than: “Haizzz, bệnh của ta, ta hiểu rõ nhất, bệnh này không thể chữa khỏi.”

“Con không cần để ý đến ta, chỉ cần quản lý tốt việc kinh doanh khách sạn là được.”

Nhậm Tiền nói: “Bố, đến cũng đã đến rồi, bố để ông ấy chữa bệnh đi, nói không chừng có hiệu quả thì sao.”

Ông chủ Nhậm bất lực: “Thôi được, các người muốn giày vò tôi thế nào thì cứ làm đi.”

Nhậm Tiền liền nháy mắt ra hiệu cho Hà Vệ.

Hà Vệ vội tiến tới, lấy ra hộp đồ nghề châm cứu, nói: “Ông chủ Nhậm, ông đừng cử động đậy, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông.”

“Không dám chắc châm vào sẽ hết, nhưng ít nhiều cũng giảm bớt đau đớn cho ông.”

Ông chủ Nhậm bật cười.

Bác sĩ này có bản lĩnh thật hay không ông ta không biết, nhưng chém gió thì đúng là số một.

Biết bao nhiêu chuyên gia khoa não bộ trên thế giới đều bó tay, hắn ta chỉ là một thầy thuốc Đông y mà chữa khỏi mới lạ.

Ấn tượng đầu tiên của Ông chủ Nhậm về Hà Vệ không tốt đẹp mấy.

Hà Vệ thao tác thuần thục châm kim lên cho ông chủ Nhậm.

Hà Vệ quả là thầy thuốc Đông y lão luyện, thao tác châm cứu rất nhanh nhẹn.

Tục ngữ có câu, hướng nội xem hàm ý, hướng ngoại xem vẻ ngoài.

Người ngoài nghề như Nhậm Tiền, thấy Hà Vệ thủ pháp thuần thục, càng kỳ vọng vào hắn ta nhiều hơn nữa.”