Chiến Thần Phong Vân

Chương 36




Lý Khả Diệu xúc động vô cùng: “Từ Huy Hoàng, ông hèn nhát cả một đời, hôm nay cuối cùng cũng vì con gái mà quyết đoán một lần.”

Từ Huy Hoàng thật thà cười.

Diệp Huyền Tần lại trịnh trọng nói: “Bố mẹ, mọi người cứ việc yên tâm.”

“Sau này, con chính là trụ cột của gia đình mình, trời có sập con cũng chống đỡ được.”

“Con đã nói qua, con muốn cho Lam Khiết trở thành người giàu nhất Lâm Hải này, một chuyên gia nho nhỏ chúng ta thật sự không cần thiết phải để trong mắt.”

Từ Lam Khiết tức giận nói: “Ai là người một nhà với anh, em còn chưa đồng ý đâu.”

“Nói cho anh biết, trước khi anh sửa được cái tật chém gió này thì em tuyệt đối sẽ không gả cho anh đâu.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười.

Cậu con rể này, đến chém gió mà cũng thanh tân thoát tục như vậy.

Giàu nhất Lâm Hải mà cũng có mặt mũi nói ra!

Diệp Huyền Tần chỉ đành cười khổ.

Giữa người với người điều cơ bản nhất là tin tưởng đó!

Lam Khiết, bố, mẹ, yên tâm đi.

Từ lúc mọi người thu nhận con, con đã quyết định san bằng tất cả mọi chướng ngại, đưa mọi người lên vị trí đỉnh cao của đời người rồi!

Một chiếc Land Rover chầm chậm lái lên cầu Hải Hà rồi dừng lại.

Người lái xe thế mà lại là Sở Trường.

Ở hàng ghế phía sau có bốn người lực sĩ đang ngồi.

Đương nhiên bọn họ đã sớm lạnh lẽo đông cứng rồi.

Nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, Sở Trường lớn tiếng gào khóc.

Tuy hắn đã từng không dưới một lần tưởng tượng đến cái chết, nhưng khi hắn thực sự đối mặt, hắn vẫn sụp đổ, sợ hãi.

Hắn hoàn toàn chìm ngập trong hối hận.

Nhưng bây giờ hắn hối hận đã không kịp rồi.

Mệnh lệnh của Diệp Soái, so với sổ sinh tử của Diêm Vương còn đáng sợ hơn.

Nhưng vì một nhà già trẻ lớn bé, hắn chỉ có thể hi sinh bản thân mình!

Lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc một chút, hắn mới ấn vào máy bộ đàm: “Trương, lao động thôi.”

Hôm nay đối với Diệp Huyền Tần mà nói là một ngày đáng để chúc mừng.

Bởi vì Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cuối cùng cũng chấp nhận hắn.

Diệp Huyền Tần quyết định dẫn hai người lớn trong nhà đi ăn bữa cơm ở nhà hàng cao cấp.

Thứ nhất là xem như chúc mừng, thứ hai, hắn muốn từ từ lần lượt bày ra thực lực thật sự của bản thân với hai người.

Khiến cho bọn họ dần dần tiếp nhận thân phận “Diệp Soái” của hắn.

Đối với lời đề nghị ra ngoài ăn cơm của Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết tán thành cả hai tay.

“Con đồng ý con đồng ý, vừa hay chúc mừng hôm nay thu được mấy cái công xưởng.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng không có ý kiến gì khác.

Một nhà bốn người đi xuống lầu.

Kết quả vừa đi đến cửa thang máy, Từ Huy Hoàng đột nhiên biến sắc, nói: “Đi, quay về trước đã…”

Có điều vừa mới quay người, một giọng nói lại gọi ông lại: “Từ Huy Hoàng, đứng lại!”

Từ Huy Hoàng thất vọng thở dài, dừng bước.

Người gọi ông lại là đội trưởng đội bảo vệ của tiểu khu.

Từ Huy Hoàng nở nụ cười bước lên đón: “Đội trưởng Trương, thật là trùng hợp. Ông tìm tôi có chuyện?”

Đội trưởng Trương có hơi tức giận: “Lão Từ, ông nói xem tôi tìm ông có việc gì.”

Từ Huy Hoàng chột dạ cười cười, đầy vẻ lúng túng.

Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Đội trưởng Trương, rốt cuộc là chuyện gì.”

Đội trưởng Trương nói: “Còn có thể có chuyện gì, đều đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, không được phép đậu xe ở khu vực phòng cháy chữa cháy, các người cứ nhất quyết không nghe.”

Từ Huy Hoàng bận rộn mời thuốc lá đội trưởng Trương: “Xin lỗi nha đội trưởng Trương, hôm nay đậu xe gấp gáp quá không chú ý đến.”

“Lần sau nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.”

Đội trưởng Trương liếc nhìn bao thuốc mà Từ Huy Hoàng đưa đến, tràn đầy vẻ xem thường, không nhận.

Rõ ràng là không vừa mắt đẳng cấp của loại thuốc mười đồng một bao này.

Ông ta hừ lạnh: “Nếu như xin lỗi có tác dụng, cả tiểu khu này không phải là ai ai cũng đậu xe ở đó rồi sao.”

“Làm theo quy định, phạt 1000, nhanh chóng nộp đây.”

Hả!

Lý Khả Diệu đau lòng một trận.

Một nghìn tệ đó, đủ mua đồ ăn trong nhà trong vòng một tháng đó.

Lại bị mất đi như thế, ai mà không đau lòng!

Lý Khả Diệu cất giọng khổ sở năn nỉ: “Đội trưởng Trương, ông giơ tay đánh khẽ.”

“Lần sau, hừ, Từ Huy Hoàng còn dám có lần sau, tôi đánh gãy chân ông ta!”

“Tiền phạt này, tôi thấy hay là thôi đi.””