Triệu Quý cười chào hỏi: “Cậu Tần, trùng hợp ghê, cậu ở chỗ này làm gì vậy, cậu đây là?”
Diệp Huyền Tần nói: “Haiz, không biết ai chơi trò thất đức ném thủy tinh bừa bãi ra đất, xe đi qua bị đâm thủng lốp.”
Triệu Long cẩn thận đưa mắt quan sát bánh xe, thuận miệng nói: “Cái bánh này thủng lỗ quá lớn, e là có vá cũng vá không xong.”
“Anh Tần, có bánh xe sơ cua không? Đem bánh xe sơ cua thay…”
Nói đến đây anh ta liền ngừng lại, hối hận không thôi.
Mẹ kiếp, mình tự dưng lại gợi ý cho nó thay vỏ xe sơ cua.
Nếu như nó thật là thay bánh sơ cua rồi lái xe đi, như vậy làm sao dụ nó đến bến tàu bỏ hoang được chứ.
Chết tiệt, lúc ra đường không nên đem cái miệng này theo mà.
Diệp Huyền Tần bên này cũng rơi vào tình thế khó xử.
Mẹ kiếp, cậu có não không vậy hả, cậu để ông đây phải trả lời cậu sao đây.
Nói có bánh xe sơ cua? Vậy ông đây đem bánh xe thay đi, rồi làm sao có thể tìm Gấu Đen nhổ cỏ tận gốc.
Nói không có bánh xe sơ cua…Nhưng vỏ bánh xe treo ngay ở đằng sau đuôi xe thì sao, ông đây còn không phải là trơ mắt nói láo sao, sẽ bị nghi ngờ sao.
Triệu Quý cũng tức giận đá vào chân Triệu Long một cước: “Im miệng.”
“Vỏ xe sơ cua chính là vỏ xe sơ cua mà thôi, nếu như vỏ xe sơ cua trên đường lại thủng, đầu làng cuối làng không có tiệm sửa, mày nói cậu Tần đây phải làm sao?”
“Tôi thấy, chi bằng thừa dịp hai chúng tôi ở đây, tôi đưa cậu Tần đi mua bánh xe mới.”
“Vừa hay, tôi biết phía trước cách đó không xa có một tiệm sửa xe.”
Diệp Huyền Tần lập tức liền nghiêng theo nói: “Ừm ừm, Triệu Quý ông nói có lý.”
“Được, hai người dắt tôi đi mua bánh xe mới. Sau đó, đưa tôi quay trở lại.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Quý sảng khoái đáp ứng.
Triệu Long lái xe, mang hai người hướng về phía bến tàu bỏ hoang Đông Giang chạy đi.
Không bao lâu, Triệu Long lái xe quẹo vào một thị trấn nhỏ.
Mà bên trong thị trấn này có liên tiếp 3, 4 tiệm sửa xe.
Triệu Quý nhất thời đầu óc căng thẳng, lửa giận ngút trời.
Mẹ nó, thằng con này lúc ra khỏi cửa không mang não theo sao?
Nhiều đường như vậy không đi, lại cứ khăng khăng chọn đi con đường này, lỡ như Diệp Huyền Tần nhìn thấy tiệm sửa xe, muốn xuống ở đó mua bánh xe mới thì làm thế nào?
Nơi này cách mục tiêu còn có mười mấy cây nữa đâu.
Diệp Huyền Tần ngay lúc này vô cùng lúng túng.
Mình nên làm gì bây giờ?
3, 4 tiệm sửa xe trước mắt làm bộ như không nhìn thấy sao?
Như vậy lỡ như làm cha con Triệu Quý và Triệu Long nghi ngờ thì sao?
Lại nếu như xuống xe ở đây mua bánh xe, sẽ không có cách nào đi gặp Gấu Đen được.
Mẹ nó, hai tên ngu muội không não này.
Triệu Quý nhanh trí tìm chuyện nói kéo lại sự chú ý của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng nhiệt tình cùng Triệu Quý trò chuyện giết thời gian, không ngó ra ngoài cửa sổ lấy một lần.
Chờ đến lúc lái ra khỏi thị trấn nhỏ kia, cả hai mới thật thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Quý vui mừng vì Diệp Huyền Tần không phát hiện ra tiệm sửa xe ven đường.
Diệp Huyền Tần vui mừng vì Triệu Quý không phát hiện mình đã phát hiện ra tiệm sửa xe ven đường…
Hai mươi phút sau, bọn họ đi tới bến tàu bỏ hoang Đông Giang.
Bến tàu bỏ hoang Đông Giang này là bến tàu mà lần trước đám người Gấu Đen bị người mặc quần áo màu đen tập kích.
Nhìn nơi này cỏ dại mọc um tùm, hoang vu không người ở, Diệp Huyền Tần “tò mò” nói: “Chỗ này vốn dĩ không có người ở, có tiệm sửa xe ở này, không phải sẽ đói chết sao?”
Triệu Long nói: “À, nơi này mặc dù không có xe, nhưng mà thuyền bè khá nhiều, ông chủ chủ yếu là sửa bánh xe cho thuyền bè..”
Phụt!
Diệp Huyền Tần tiếp tục không nhịn được bật cười.
Sửa bánh xe cho thuyền bè?
Chịu thua cậu.
Triệu Quý cùng Triệu Long vẻ mặt đầy lúng túng.
Nhưng cũng may Diệp Huyền Tần không tiếp tục truy hỏi, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ mang Diệp Huyền Tần đi vào bên trong kho hàng bị bỏ hoang.
Bên trong kho hàng lộn xộn chịu không nổi, bốn phía xung quanh đếm không xuể mấy thùng nước cùng với công trình xây dở phế thải.
Thậm chí còn có dấu vết từng bị hỏa hoạn.”